Cưng Thì Cưng Đòn Vẫn Phải Ăn

Chương 5: Ăn cơm xong đương nhiên là ăn đòn rồi

Ăn xong bữa cơm trời cũng đã gần tối, Mạc Ninh lập tức muốn lên giường đi ngủ, vì y thừa biết hắn tiếp theo muốn làm gì y.

Quả nhiên Mộ Dung Lân không để y được yên, hắn trực tiếp nhào tới lật chăn bắt người.

"A...! Mộ Dung... làm gì vậy?!!" Mạc Ninh giả vờ giật mình kêu lên.

"Mới ăn no đừng nằm." Mộ Dung Lân nghiêm túc nói, "Tiêu thực trước đã."

"Không! Ta mệt rồi.... Ta muốn ngủ..!!" Mạc Ninh bất chấp vùng vẫy.

Không ngờ Mộ Dung Lân lại trực tiếp ôm lấy y, tay luồn vào dưới lớp áp mỏng manh, véo bụng y một cái, "Xem ngươi... ăn xong chỉ biết ngủ, mập lên rồi."

"Không có!!" Mạc Ninh vội vàng che bụng, "Ngươi mới mập, lão tử dáng vẫn còn chuẩn lắm."

"Thật sao?" Mộ Dung Lân không tin, "Cởi ra ta xem thử nào."

"A!! Bỏ ta ra!!"

Hai người mới chốc đã lăn lộn được mấy vòng, cơm có lẽ cũng đã tiêu hết rồi... Mạc Ninh mệt đến nổi ngồi một chỗ thở dốc, quần áo bị Mộ Dung Lân kéo xộc xệch, nhìn y chẳng khác nào vừa đi uống hoa tửu về.

Mộ Dung Lân đùa giỡn người ta nhưng bản thân vẫn mang một bộ dạng điềm tĩnh như không. Rõ ràng là Đại đương gia Sòng bạc lớn nhất Kinh thành nhưng người khác nhìn vào nhất định sẽ lầm tưởng hắn là một chính nhân quân tử. Hắn nhìn Mạc Ninh khẽ thiêu mi, "Chơi đủ rồi? Tính công chuyện được chưa?"

"Không..." Mạc Ninh chui vào một góc tường ngồi bó gối, uất ức nói.

Mộ Dung Lân nhìn dáng vẻ tâm không phục khẩu càng không phục của y, trầm lặng hỏi, "Ta đang oan uổng cho ngươi?"

Mạc Ninh giật mình đưa mắt nhìn hắn, lắc đầu.

"Vậy tại sao không chịu phạt?"

Mạc Ninh nghe đến đây hai mắt liền đỏ hoe, mếu máo nói, "Ba ngày trước vừa bị phạt mới khỏi, ta không muốn mông lại tiếp tục đau nữa đâu....."

"Thế thì ngươi nên nghe lời một chút."

"Ta sẽ nghe lời mà."

"Nhưng đã sai vẫn phải phạt."

"....." Mạc Ninh không hiểu tại sao Mộ Dung Lân lại đối với y nghiêm khắc như vậy, nhưng y chỉ biết người này một lời nói ra, trời có sập xuống hắn cũng sẽ không đổi ý. Hắn đã muốn phạt đòn y từ khi y làm loạn bữa trưa kia, thì cho dù trời sập xuống hắn cũng sẽ không vì thế mà tha cho y.

"Ta sai rồi.... Mộ Dung...." Mạc Ninh không nhịn được muốn khóc, muốn cầu xin chút lòng thương cảm của hắn, Mộ Dung Lân rõ ràng trước nay đều rất thương y. Đúng vậy, hắn rất thương y mà.

"Ngoan, lần này chỉ phạt mười roi." Mộ Dung Lân dỗ dành y nói.

"Thật mười roi?" Mạc Ninh không tin tưởng ngước mắt nhìn hắn.

"Nếu ngươi nghiêm túc chịu phạt, ta chỉ đánh mười roi." Mộ Dung Lân chắc chắn nói.

"Được!" Mạc Ninh vội vàng đồng ý, mười roi đối với y không tính là nhiều, mọi lần hắn đánh đều không nói trước là bao nhiêu roi, đánh một hồi liền trăm roi có hơn.

"Cởϊ qυầи ra nằm xuống ngay ngắn cho ta." Mộ Dung Lân ra lệnh.

"Ừm...." Mạc Ninh vội vàng làm theo. Y vừa muốn nằm xuống hắn liền lấy ba bốn cái gối đầu bảo y kê cao mông, y không cách nào không nghe lời, mông nhô cao vươn đến tầm tay dễ đánh, trái tim Mạc Ninh liền đập nhanh hơn mấy lần.

Mộ Dung Lân cầm roi mây, chậm chạm đặt để, "Mạc Ninh, đếm từng roi, kèm theo lời xin lỗi. Nghe rõ?"

"Được..."

Chát....

"A...!" Một roi dứt khoát đánh vào giữa đỉnh mông, Mạc Ninh giật mình hít vào một ngụm khí lạnh. Cảm nhận rõ ràng cái đau từ nơi roi vừa hạ đang lan rộng, ngứa ngáy vô cùng.

"Mạc Ninh?" Mộ Dung Lân lạnh giọng, "Đã dặn ngươi thế nào?"

"Ư..." Mạc Ninh khó khăn quay đầu nhìn hắn, gương mặt Mộ Dung Lân tức giận liền không còn chút tư tình nào nữa, khiến y có cảm giác uất ức như muốn khóc oà lên.

Chát....

"Đếm!" Mộ Dung thẳng tay quất thêm một roi nữa.

"Hai... ta xin lỗi.... hức...." Mạc Ninh uỷ khuất nức nở khóc.

Chát...

"Đếm lại từ đầu!"

"A....! Một, ta xin lỗi!" Hai roi oan uổng, Mạc Ninh bất lực gào khóc, tại sao đột nhiên lại không thương người ta nữa vậy?

Chát....

"Hai.... hức.... ta xin lỗi... Mộ Dung...."

Roi trên tay người ta một lần đánh xuống, người nằm dưới một lần đau thấu trời xanh. Mạc Ninh dường như hiểu rõ hắn muốn mười roi là ý gì rồi. Chính là cho dù chỉ là mười roi, cũng đủ cho y sống không bằng chết. Roi kia so với bình thường nặng hơn mười phần, cũng đau hơn mười phần. Mạc Ninh cảm thấy mông như sắp nức ra, từng lằn roi đỏ tươi như máu hằn sâu trên da thịt, không lâu nữa sẽ bầm lên, đau đớn mỗi khắc sẽ chồng thêm đau đớn.

"Năm.... xin lỗi....."

Mạc Ninh dần gục ngã, "Hức.... Mộ Dung đừng đánh mà.... đau quá...."

"A Ninh." Mộ Dung Lân không kiềm lòng xót xa xoa đầu y, "Không cần đếm nữa, năm roi rất nhanh sẽ xong."

"Không mà...." Mạc Ninh sống chết bám lấy cánh tay áo hắn khóc lóc.

Chát.....

"A....!" Y bật khóc thành tiếng đau khổ, giống như một tiểu hài nhi, ở bên cạnh phụ mẫu liền có thể bỏ mặt mọi thứ mà khóc thật lớn.

Chát..... chát..... chát.....

"Mạc Ninh, nhớ rõ trừng phạt mà ngươi phải chịu, nhớ rõ đau đớn ngày hôm nay. Ta vĩnh viễn cũng không muốn thấy lần sau nữa." Mộ Dung Lân nghiêm khắc nói từng tiếng, roi trên tay giơ cao quất mạnh, mang người bên dưới đánh cho khóc lóc âm ỉ.

Mười hai roi đánh đều trên mông nhỏ, sưng lên cũng vô cùng đều dặn, một mảng đau đớn khủng khϊếp bao phủ lấy người thụ phạt.

"Đau... hức..." Mạc Ninh uất ức khóc đến không biết trời đất. Mộ Dung Lân đánh xong liền mềm lòng, mang người ôm lên dỗ dành.

"Không đau không đau." Hắn vừa vỗ lưng vừa xoa mông cho y, dịu dàng ân ái nói, "Không đánh sẽ không đau nữa."

"Ư..." Mạc Ninh ôm cổ hắn tham lam quấn mãi không rời, nhỏ giọng nức nở, "Xin lỗi.... Mộ Dung.... ta xin lỗi.... hức...."

"Được rồi được rồi." Mộ Dung Lân tiếp tục ôm ấp vỗ về, "Ngươi đã chuộc lỗi rồi. Ngoan đừng khóc, ta thương."