Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 49: Từ bỏ

Trước khi vào truyện, mình chỉ muốn bênh vực bạn nhỏ nhà mình một xíu.

Mấy bạn biết đó, Điền Khanh lớn lên không dễ dàng.

Chuyện trước khi chuyển ra ở riêng cùng Vũ Hiên, sau này sẽ được tiết lộ thêm. Sáu năm liền em chịu sự hành hạ của Vũ Hiên, không thể muốn bình thường lại là có thể bình thường ngay được. Nhưng em không phải là kiểu người ngu ngốc đến mức khờ dại. Em đủ lớn để biết mình đang làm gì, em tự ý thức được bản thân đang làm gì. Mong mọi người đừng khó khăn với bạn nhỏ nhà mình nhé

Cảm ơn mọi người đã chờ đợi và ủng hộ truyện của mình ạ 💌🙆

♀️

___

"Khanh Khanh, anh về rồi đây."

Hôm nay hắn về sớm, phòng khách vẫn còn vương ánh chiều tà ấm áp. Khung cảnh hài hoà và bình yên, nhưng vẫn thiếu thiếu thứ gì đó.

Bạn nhỏ không ra đón hắn như mọi khi.

Cảnh Liêm vào phòng ngủ bật đèn lên, trên giường là em đang đắp mền kín cả người, chỉ để lộ ít tóc ra ngoài. Máy lạnh chưa bật, thời tiết cũng chẳng lạnh đến mức để em phải chui rúc trong chăn như thế.

"Mệt hả em?"

Hắn cho rằng em bệnh, nhẹ nhàng kéo mền ra. Không ngờ đập vào mắt là má trái sưng dấu bàn tay đỏ rực, trên trán còn có một vết trầy lớn. Cánh tay cũng tím xanh tím đỏ, vết bầm xuất hiện đầy đủ từ tay đến lưng.

Cảnh Liêm kinh ngạc, bờ môi cũng phát run, "Sao, sao lại thế này hả em...?"

Bị giật mình, Điền Khanh mơ màng tỉnh giấc, rụt người nè tránh ánh nhìn của Cảnh Liêm. Má trái sưng húp khiến em cử động miệng rất khó khăn, cuối cùng chỉ có thể phát ra một tiếng rên nhỏ xíu như cún con.

Một cử chỉ nhỏ nhất cũng khiến tim hắn quặn lại.

"Ai đánh em?" Cảnh Liêm quỳ xuống bên giường, cố gắng áp lại ngọn lửa đang bùng phát trong lòng. Câu hỏi của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng bàn tay đang áp trên mặt em đã có phần run rẩy. "Bảo bối, nói cho anh biết, là ai đánh em?"

Điền Khanh vốn kiên cường chịu đựng cả ngày, thế nhưng đối diện với hắn rồi, đột nhiên trong lòng tủi thân, nước mắt liền ứa ra.

Giống như đứa trẻ bị ngã trầy chân, cho dù đau đến mấy cũng không khóc, nhưng vừa nhìn thấy mẹ thì lại oà lên. Cảnh Liêm không phải mẹ em, chỉ là... hắn đem đến cho em cảm giác muốn dựa dẫm.

"Anh ơi, hức," Bạn nhỏ dụi mặt vào lòng bàn tay hắn, bắt đầu thút thít. Cảnh tượng này khiến hắn càng thêm xót xa, gấp gáp hỏi, "Khanh Khanh, sao lại thế này hả em? Nói cho anh nghe nào, cho anh biết với."

Em mím môi lắc đầu, e ngại không dám nhìn hắn. Em biết Cảnh Liêm thương em, nhưng em sợ nói ra sẽ khiến cho hắn tức giận.

Ước gì... ước gì có thể giấu..

Cảnh Liêm thở dài, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên má em. "Ở nhà anh còn chưa từng tát em"

Chưa từng và cũng sẽ không bao giờ như thế.

"Anh chạm vào thế này có đau không em?"

Em lại lắc đầu, không mở miệng nổi.

Nhìn em cố gắng tỏ ra quật cường, ngọn lửa trong lòng hắn như muốn bùng cháy.

Hắn muốn thấy em khóc lóc lao vào lòng mình, hu hu kể lể rồi đòi hắn đi trả thù giúp em, chứ không phải vụиɠ ŧяộʍ nửa muốn nói, nửa lại thôi.

"Nói thật cho anh biết, Điền Khanh," Cảnh Liêm mất kiên nhấn nắm chặt lấy vai em, mắt đỏ lên. Em sợ hãi run rẩy, chật vật gỡ tay hắn ra. "Đau... hức... ba, ba đánh, hức, anh làm em đau"

Câu trả lời này như cầm búa gõ vào đầu hắn một cái.

"Em.. em tự về nhà nữa sao?"

Hắn chưa từng cấm em quay về nhà ba mẹ ruột, nhưng hắn không nghĩ em sẽ quay lại nơi đó một lần nữa.

"Tại sao lại tự ý đi về đó? Tại sao em không nói cho anh biết?" Cảnh Liêm nhíu mày, nghiêm giọng. "Điền Khanh, nói!"

"Xin lỗi anh, hức, đừng mắng," Em vừa đau vừa mệt, run rẩy nắm lấy tay hắn. "Không muốn bị mắng..."

Má bị tát sưng đến mức mở miệng khó khăn, nói không tròn chữ. Bạn nhỏ biết hắn giận, chỉ còn cách thút thít van xin. Bình thường dù là lỗi lớn hay nhỏ thì em đều nghiêm túc chịu trách phạt, nhưng hôm nay em mệt rồi...

Cảnh Liêm cảm thấy khá bực mình.

Hắn không phải thần thánh mà chuyện gì cũng nhịn xuống. Rõ ràng em biết về đó chẳng có gì tốt, nhưng em vẫn đâm đầu vào. Sao có thể ngốc nghếch đến mức này?

"Anh ơi, hức, em sai rồi, hức, Cảnh Liêm," Điền Khanh khổ sở, cố gắng nắm chặt bàn tay hắn. "Em sai rồi, em, hức, em sai rồi"

Em cũng có nỗi lòng của riêng mình, nhưng em chẳng biết nên mở lời thế nào.

Cảnh Liêm rút tay lại, im lặng đứng dậy kéo toàn bộ mền ra để kiểm tra.

Nói nặng thì không nặng, nhưng nói nhẹ thì lại chẳng hề nhẹ chút nào. Bạn nhỏ đột ngột chống người lên, chậm chạp quỳ dậy rồi nhìn hắn "Xin lỗi anh, hức..."

Điền Khanh cảm thấy hắn mỗi khi tức giận rất đáng sợ. Kiểu tức giận của Cảnh Liêm không phải như Vũ Hiên, hắn không tát em hay xô ngã em xuống đất, hắn chỉ im lặng và nhìn em.

Bạn nhỏ không chịu nổi ánh mắt đó.

"Hức, em sai rồi, hức, anh phạt em cũng được, đừng im lặng với em mà," Em nghẹn ngào, nhích người đến mép giường ôm ngang bụng hắn. "Cảnh Liêm, em, em chỉ có một mình anh thôi.."

Nếu hắn không nghe nhầm, câu nói này thật sự khá nặng nề. Lời nói mang theo sự tủi thân không hề che giấu, chỉ khiến hắn đã xót lại càng thêm đau lòng.

"Được rồi, không sao, đừng khóc nữa em," Cảnh Liêm vòng tay ôm lấy bạn nhỏ. "Có bị chảy máu hay xước da ở đâu không?"

"Không có, chỉ bầm thôi.."

Hắn gật đầu, "Cởi đồ ra, anh lau người rồi bôi thuốc tiêu sưng giúp em"

May mắn vết bầm không quá đau đớn, dù cho có ê ẩm một chút. Điền Khanh ngoan ngoãn ngồi cho hắn lau người, sau đó áp túi chườm đá lên má.

Toàn bộ quá trình kéo dài khoảng ba mươi phút, Cảnh Liêm im lặng, em cũng chẳng dám lên tiếng.

"Anh đã bảo rồi, anh không cần em phải làm thế," Cảnh Liêm đau lòng xoa đầu em. "Không nghe lời anh, để giờ bị đánh đau thấy chưa?"

Điền Khanh dụi mặt vào áo hắn, thủ thỉ, "Em không muốn ba mẹ mắng anh... cũng không muốn.. anh phải chịu đựng"

Em chân thành muốn hắn được ba mẹ em đối xử tốt. Nhưng Cảnh Liêm cũng chẳng muốn em phải chịu thiệt thòi vì mình

"Anh cũng không muốn em vì anh mà chịu đau"

"Nếu em vẫn tiếp tục bỏ qua dù người khác có đối xử tệ với em," Cảnh Liêm vẫn dịu dàng vuốt ve em, nhưng ánh mắt dần trở nên nghiêm nghị. "Thì tất cả đau đớn em chịu là do em cả thôi."

Em sững người nhìn hắn.

Từ trước đến nay, Cảnh Liêm chưa từng dùng cách nói tác động trực tiếp đến em như vậy. Vẫn là gương mặt hoà nhã đó, vẫn là bàn tay đang lướt nhẹ trên lưng em, nhưng lời nói đã dần trở nên áp bức hơn bao giờ hết. "Anh chỉ có thể nói như vậy thôi. Nếu em vẫn muốn tiếp tục thì anh cũng sẽ không cản em"

"Em mang thương tích đầy mình về nhà, anh vẫn có thể chăm sóc cho em. Nhưng người chịu thiệt không phải anh, mà là em. Em tự mình tìm đến đau đớn, thì em có đau cũng phải chịu, vì toàn bộ đều là tự em chuốc lấy"

"Anh ở nhà nâng niu cưng chiều em biết bao nhiêu, để rồi em bị họ đánh cho như vậy. Em nghĩ anh không cảm thấy gì sao? Khanh Khanh, anh thật sự rất xót cho em, em là cục cưng của anh, anh tận lực cưng chiều em không phải để cho họ đối xử như vậy"

"Khanh Khanh, anh thật sự không hài lòng một chút nào"

Không phải là mắng, nhưng cũng chẳng phải lời khuyên nhủ bình thường. Dù vậy, em vẫn tự hiểu rằng hắn muốn tốt cho em. Hắn nói không sai, hôm nay tự ý đi tàu điện đến đó, em biết Cảnh Liêm sẽ không vui, em biết kết cục sẽ chẳng thể tốt đẹp như em mong đợi.

Chỉ là, em muốn thử.

Điền Khanh mím môi, nước mắt dâng lên rồi lại biến mất. "Xin lỗi... em làm anh phải lo..."

Cảnh Liêm thở dài, coi như cũng nghĩ thông được một chút rồi?

"Bảo bối," Hắn nhẹ giọng, giúp em vuốt đi những ngọn tóc loà xoà trước trán. "Em đừng áp lực chuyện ba mẹ em cho phép. Nếu như em phải cực khổ như thế này, thì anh cũng chẳng cần có phép hay không phép cả."

"Dạ, em hiểu rồi."

Cảnh Liêm hơi bất ngờ.

Hắn cứ tưởng em vẫn sẽ cố chấp, bởi vì đây không phải lần đầu hai người nói về chuyện này. Nhưng lần này bạn nhỏ tiếp thu rất nhanh, nhìn không giống như sẽ cãi lời hắn.

"Em biết sai rồi, lẽ ra em không nên cãi lời anh," Điền Khanh ngước mắt nhìn hắn, thủ thỉ, "Anh đừng giận em nha.."

Giọng nói hiền lành của em khiến Cảnh Liêm mềm lòng. Hắn ôm quanh eo bạn nhỏ, bàn tay nhẹ nhàng sờ soạng lưng em. Điền Khanh ngước mắt nhìn hắn, tiếp tục nói, "Em nghĩ rằng, dù có bao nhiêu người xuất hiện trong đời em, thì em cũng chỉ cần mỗi anh mà thôi"

Không cần biết mấy lời này có phải đang nịnh nọt hắn không, Cảnh Liêm vẫn vui vẻ bật cười. "Thương em nhất nhà"

Buổi tối diễn ra bình thường như mọi ngày, chỉ là hôm nay bạn nhỏ không được tham gia dọn dẹp bàn ăn. Cảnh Liêm tự mình xếp mọi thứ vào máy rửa chén, sau đó lau bàn rồi bế cục cưng vào phòng ngủ.

Nhìn theo bóng hắn bước vào phòng tắm, em đặt điện thoại xuống giường, nghĩ ngợi.

Đến lúc Cảnh Liêm tắm xong đã thấy bạn nhỏ nghiêm túc ngồi trên giường chờ mình.

"Em còn một điều nữa. Không phải là em biện hộ cho bản thân em, nhưng em nghĩ nên nói với anh," Điền Khanh nhìn hắn, quyết định mở lời. Cảnh Liêm gật đầu, ngồi xuống bên cạnh em. "Anh nghe đây."

"Cảnh Liêm, em chỉ có thể chọn một trong hai thôi," Điền Khanh vừa nói vừa xoa xoa tay hắn, như cái cách mà hắn luôn làm để an ủi em. "Nếu như em chọn anh, nghĩa là em chỉ có anh mà thôi, em sẽ không thể trở về nhà nữa"

"Vậy nên em cố chấp như vậy... là chừa đường lui cho em thôi ạ..." Điền Khanh nhỏ dần giọng nói, cúi đầu chơi với chiếc gối trong tay. "Để lỡ như có một ngày chúng ta không thể bên nhau nữa, ít nhất em vẫn có nơi để về..."

Dù nơi đó không hề vui vẻ, chẳng có thứ gì gọi là hạnh phúc, nhưng nếu không về nhà, em sẽ chẳng còn một người thân quen nào trên thế giới này.

Thất bại lớn nhất của cuộc đời em, là mãi mãi không tạo được mối quan hệ với bất kì ai khác.

Liên lạc với những người bạn năm cấp ba bị Vũ Hiên tàn nhẫn cắt đứt khỏi cuộc đời em. Suốt sáu năm sống cùng gã ta, em chưa từng trụ lại được công việc nào quá ba tháng. Và mỗi lần nghỉ việc, gã lại thay em xoá sổ mọi liên lạc.

Thế giới của em khi đó, chỉ có thể có gã ta.

Cảnh Liêm đau xót, sống mũi của hắn cũng có chút cay nồng. Hắn không muốn trách em suy nghĩ tiêu cực, bởi vì những gì em lo lắng cũng không hề sai.

Dù hắn biết mình sẽ yêu em mãi mãi, nhưng lỡ đâu có bất trắc, lỡ đâu hắn không còn trên đời này nữa...

Em vẫn cần có người thân mà.

"Em bé, lại đây," Cảnh Liêm giang tay, để bạn nhỏ ngoan ngoãn chui vào lòng. "Chúng ta sẽ tìm cách, nhé em, chúng ta sẽ tìm được cách khác"

Đuôi mắt em hồng hồng, nghẹn ngào, "Cảnh Liêm, anh biết trước khi mẹ đuổi em ra khỏi nhà, mẹ đã nói gì không?"

"Mẹ bảo, mẹ phát mệt với việc phải giả vờ yêu thương em rồi"

"Cảnh Liêm, có phải... có phải.." Em nghẹn giọng, rốt cuộc không thể nói thêm nữa mà chỉ biết uất ức chảy nước mắt.

Hoá ra không phải em đột nhiên từ bỏ, mà là em không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.

"Em không quay về đó nữa, em không cần"

Cảnh Liêm ôm lấy bảo bối đang nức nở, dịu dàng dỗ dành, "Ừm, không cần mấy người đó nữa nhé. Ở đây anh thương"

Người thương em ở đây rồi, em không cần đi một nơi nào khác nữa.

"Khanh Khanh, anh thương em rất nhiều."

"Em cũng thương anh..."

"Cảm ơn em, vì đã thương anh."

Em chỉ có một mình anh mà thôi.

___

20/9/2022