Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 44: Mì gói

Cảm ơn mọi người vì đã luôn ủng hộ tác phẩm của mình ạ 🙆

♀️💌

____

Bạn nhỏ ngoan ngoãn đứng úp mặt vào tường, bộ dạng nghiêm chỉnh không thể chê vào đâu.

Dáng người của em khá là nhỏ nhắn so với Cảnh Liêm. Hắn vừa cao vừa vạm vỡ, em không thấp, chỉ thấp hơn hắn thôi, nhưng lại rất gầy. Hiện tại sau khi được hắn thúc ăn thúc uống thì da thịt cũng có cải thiện, dù cũng chỉ là tròn hơn một chút xíu.

Nghĩ lại việc ban nãy hơi nặng lời với em, doạ cho bạn nhỏ không dám đến gần mình, Cảnh Liêm cũng thấy xót trong lòng.

Đáng yêu như thế mà sao lại chẳng nghe lời hắn gì cả.

___

So với căn biệt thự to đùng trong nước thì ở bên đây, Cảnh Liêm chỉ mua nhà một tầng duy nhất, bởi hắn cảm thấy không cần thiết phải mua nhà to đi lên đi xuống làm gì. Hắn thường xuyên sang công tác, mua nhà chỉ để phục vụ nhu cầu nghỉ ngơi về đêm và đảm bảo riêng tư, căn bản là không cần quá nhiều tiện nghi. Thế nên khu vực phòng khách rộng rãi là nơi sinh hoạt phù hợp, thông với bếp mở nên tiện cho việc vừa nấu ăn vừa quan sát bạn nhỏ đang đứng bên kia.

Cảnh Liêm thích nấu ăn, nói đúng hơn là thích nấu cho em ăn. Cũng giống hệt như cách mà em muốn nấu một bữa cho hắn vậy.

Cả em và hắn đều biết làm bếp, chỉ là tay nghề của Cảnh Liêm nhỉnh hơn em. Dù đi làm về mệt nhưng hắn vẫn vui vẻ đeo tạp dề làm bữa tối, em chỉ cần dọn dẹp nhà cửa rồi chờ hắn thôi.

Trước khi có em, hắn cũng ít khi đi ăn ngoài, hầu như mỗi tối đều sẽ tự nấu. Nhà thuê người giúp việc chỉ để dọn dẹp mỗi tuần ba ngày, còn lại hắn đều có thể tự lo cho mình.

Canh thời gian đúng mười lăm phút, Cảnh Liêm quay sang phía em, nhẹ giọng, "Khanh Khanh, đi qua đây"

Điền Khanh xoay người lại, tỏ ra đáng thương nhìn hắn rồi chậm chạp đi vòng qua bàn đá, đến đứng trước mặt hắn rồi khoanh tay lại. Cảnh Liêm gật đầu hài lòng, bắt đầu nghiêm giọng đi thẳng vào vấn đề chính, "Anh đã dặn em như thế nào?"

"Dặn em... anh dặn em không được, không được ăn mì gói ạ," Giọng nói em nhẹ nhàng phát ra, nhưng không làm hắn cảm thấy vui vẻ hơn chút nào. Cảnh Liêm nhíu mày, tay đưa lên day day trán.

Sáng hôm nay lúc hắn dặn em không ăn mì gói, em còn ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ, sau đó để hắn thơm má một cái rồi mới ngủ tiếp.

Nếu nói là em quên, em mơ màng nên không nghe rõ, Cảnh Liêm cũng có thể chấp nhận. Nhưng hắn đã ghi giấy nhớ màu vàng dán trên bàn bếp rất rõ ràng, Không ăn mì gói.

Phương Tổng uy nghiêm ngời ngời, được bao nhiêu nhân viên tuân thủ ngăn nắp, nhất thời không chấp nhận nổi sự thật là bé ngoan nhà mình dám gạt phăng lời dặn dò viết tay của hắn sang một bên như vậy.

Thật lòng Điền Khanh cũng hối hận lắm, hai bàn tay dằn vặt siết lấy nhau. Biết làm như thế sẽ bị mắng, nhưng em không muốn nấu ăn một mình, không muốn ngồi một mình ăn mấy món ngon thật ngon. Em muốn đợi Cảnh Liêm, để được thưởng thức đồ ăn ngon cùng hắn cơ.

"Nhà mình có thiếu thốn đâu mà em ăn mì gói liên tục thế hả?" Hắn hơi nâng giọng, khiến cho bạn nhỏ đầu cúi đã thấp bây giờ còn thấp hơn. Cảnh Liêm thở dài, cố điều chỉnh giọng lại một chút, "Ngẩng đầu lên"

Mái tóc nâu đen lắc lắc, hắn vô tình nhìn thấy một giọt nước vừa rơi xuống sàn nhà.

Mặc dù Điền Khanh không đến mức gọi là thấp, bởi em vẫn đạt chiều cao trung bình của nam giới, khoảng 1m72, nhưng Cảnh Liêm lại cao hơn em tận 17cm, nên đương nhiên ở bên hắn trông em sẽ thấp hơn.

Vậy nên chỉ cần em cúi đầu, Cảnh Liêm trừ cách ngồi xuống nhìn, thì sẽ không có cách nào quan sát được em.

Cảnh Liêm thở dài, cúi người ôm eo bế em đặt lên bệ đá bàn bếp. Bạn nhỏ hơi cuống quýt, sợ đến mức mắt lại đong đầy nước nhưng vẫn nỗ lực giả vờ như không khóc. Em sợ khóc nhiều sẽ khiến hắn phiền lòng.

Ngồi ở đây thì chắc chắn không thể cúi đầu né tránh Cảnh Liêm được nữa rồi...

"Bạn nhỏ, anh đang nói chuyện với em, em như thế này là đang giận anh sao?"

Em vội vàng lắc đầu, quẹt đi nước mắt sắp trào ra rồi ngước đôi mắt còn phiếm hồng lên nhìn hắn, "Dạ không phải..."

Rõ ràng là vì em sợ hắn giận em, chứ em là người làm sai mà, sao có thể giận hắn được chứ...

Vốn dĩ Cảnh Liêm vẫn muốn nghiêm khắc trách mắng em, thế mà đến khi nhìn em rưng rưng đáng thương như vậy, hắn cũng không nỡ gây khó dễ với em nữa.

Cảnh Liêm thật sự rất cưng chiều bảo bối nhà hắn.

"Vậy thì nhìn thẳng vào anh này, anh đang nói chuyện cùng em mà"

Điền Khanh run rẩy ngước lên, vừa chạm phải ánh nhìn bức người của hắn thì hốc mắt lập tức nóng bừng. Nước mắt cứ thế mà rơi lã chã, Cảnh Liêm nhìn nghiêm khắc lắm, em sợ...

Hắn cũng không dỗ, chỉ im lặng đứng chờ em. Không thể cứ thế này mãi được. Nếu sự cưng chiều của hắn sẽ làm em hư hỏng thì hắn sẽ không đáp ứng nhiều nhu cầu của em như vậy nữa. Đúng là ngay từ đầu hắn đã quá dễ tính với em, thế nên bây giờ em mới như vậy.

Điền Khanh tủi thân nhìn hắn, trong lòng lại bắt đầu rộn ràng. Em giang cánh tay rồi nhỏ giọng nài nỉ, "Ôm..."

Cảnh Liêm định từ chối, nhưng rồi lại thôi.

Nghiêm khắc quá cũng không tốt...

Thời gian của em và hắn còn nhiều, hắn không vội mắng em đến mức một cái ôm cũng không đáp ứng được.

"Ừm, anh ôm Khanh nhé," Dẹp bỏ mớ suy nghĩ về việc cưng chiều em ban nãy, hắn dịu dàng dỗ dành bảo bối trong lòng mình. Thôi thì cưng cứ cưng, phạt cứ phạt thôi. Sao mà hắn có thể không chiều chuộng một người ngoan hiền đến vậy chứ?

Bởi vì em đang ngồi trên bàn bếp, nên cái ôm này rất vừa tầm của cả hai. Thực tế là Cảnh Liêm vẫn phải cúi xuống một chút mới ôm được em, bởi vì bạn nhỏ chân dài lưng ngắn, ngồi xuống liền lọt thỏm như thế thôi.

"Em ôm một phút thôi..."

"Lâu hơn cũng được, anh có thể chờ em mà"

Ban đầu không định cho em ôm cho đến khi dạy dỗ xong, nhưng bạn nhỏ yêu quá, Cảnh Liêm dễ mềm lòng lắm.

Điền Khanh thật sự rất thích ôm hắn. Từ nhỏ em đã ít được ba mẹ ôm ôm như Vũ Hiên hay mấy bạn nhỏ khác ở trường, khi ấy em chỉ dám nhìn và ước thôi. Sau này lớn như vậy rồi, em lại chưa từng nghĩ rằng mình sẽ tìm được một người sẵn sàng ôm em vào lòng, thơm thơm em, yêu chiều em nhiều đến thế.

Em vô cùng, vô cùng yêu thích Cảnh Liêm.

"Được rồi, Khanh Khanh, chúng ta nói chuyện một chút," Chờ đến khi em đã bình tĩnh lại, hơi thở đều đặn hơn, hắn mới ôm eo kéo em ra khỏi người mình, sợ cục cưng chỉ lo ôm ấp chứ không nghe mình nói. Điền Khanh ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn để tay lên đùi, nghiêng đầu nghiêm túc lắng nghe.

"Anh không cấm em ăn mì gói, nhưng sáng hôm nay anh đã nói rất rõ mà đúng không em?" Cảnh Liêm không nhịn được đưa tay lên lau đi giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt trắng mềm bạn nhỏ, mới mắng có mấy câu mà đã thế này rồi, làm sao hắn có thể cứng rắn được chứ. "Khanh Khanh nhắc lại xem hồi sáng anh nói gì nào?"

Em nhìn hắn, chớp mắt hai cái rồi chậm chạp đáp lời, "Anh bảo em, là cả ngày hôm qua, và tối hôm kia, em đã ăn mì rồi ạ"

"Em nhớ rõ anh dặn dò em như vậy, nhưng em vẫn cố ý lơ đi sao?"

Điền Khanh phát hiện mình vừa đưa bản thân vào ngõ cụt, hai má đỏ ửng lên lập tức muốn tìm đường bỏ trốn. Nhưng em thì ngồi trên bệ đá, Cảnh Liêm lại đứng ngay trước mặt, em muốn chạy trốn cũng không tài nào chạy được. Ánh mắt của hắn uy nghiêm nhắm thẳng vào em, "Nếu em muốn ăn mì gói, vậy thì từ giờ đến hết tháng này em chỉ ăn mì gói thôi nhé?"

"Dạ thôi ạ..."

Tiếng bíp bíp từ bếp điện phát ra, Cảnh Liêm vỗ nhẹ lên đùi em ý muốn bạn nhỏ ngồi yên, còn hắn thì đi sang kiểm tra nồi nước hầm. Điền Khanh nhìn theo hắn, đáy lòng vừa hạnh phúc vừa hối hận.

Chồng em bận rộn đến thế, nhưng vẫn muốn làm một bữa tối hẳn hoi đầy đủ dinh dưỡng vì em. Còn em, một ngày chỉ biết quanh quẩn ở nhà, lại chẳng thể lo cho bản thân đàng hoàng.

"Em, lại đây"

Nghe tiếng gọi, em lập tức nhảy xuống đất rồi đến đứng bên cạnh hắn. Cảnh Liêm thổi nhẹ vào muỗng canh, sau đó đưa đến miệng em, "Nếm thử xem ngon chưa"

Mùi hương ấm áp trên đầu lưỡi khiến mắt em bừng sáng. Điền Khanh gật đầu, "Ngon ạ"

Cảnh Liêm mỉm cười, dọn thức ăn ra đĩa rồi quay sang em, "Giúp anh đem qua bàn, chúng ta ăn tối thôi"

Một lát nữa lại tính tiếp.

Em ngoan ngoãn giúp hắn dọn bàn ăn, trong lòng cũng nhanh chóng xua đi cảm giác u sầu.

Nếu như hỏi em có sợ hắn không? Có lẽ câu trả lời là không.

Mặc dù đã thống nhất về việc nếu làm sai sẽ bị phạt, nhưng hắn chưa từng tạo áp lực đến mức em lúc nào cũng phải sợ hắn một phép. Cảnh Liêm muốn mối quan hệ của hai người thật bình đẳng và thoải mái, dù người phạt và dạy dỗ em là hắn, nhưng cả hai là chồng chồng của nhau, chứ không phải là bố nuôi con.

Đúng là mỗi khi em làm sai thì Cảnh Liêm đều bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, nhưng chỉ có những lúc đó thôi. Bình thường em vẫn thoải mái vui chơi bình thường, không đến mức lúc nào cũng sợ là sẽ bị đánh đòn.

Điền Khanh cúi đầu im lặng ăn, sợ lại khiến hắn giận thêm. Em ngoan ngoãn gắp rau xanh vào bát, bỏ vào miệng nhai nhai rồi nuốt xuống, cả quá trình không hề ngước lên. Ngay cả lúc hắn gắp thịt vào bát cho em, Điền Khanh cũng chỉ hơi đơ người một chút chứ chẳng thèm nhìn hắn.

Cảnh Liêm quan sát một hồi, quyết định kéo ghế sang ngồi bên cạnh cục cưng.

"Anh..." Em lí nhí, tay cầm đũa cũng run lên. Không lẽ hắn định đánh em ngay lúc này sao? Đúng là em đáng đánh, nhưng mà... ngay bữa ăn luôn ư?

"Thẳng lưng thẳng cổ lên, ngồi như thế rồi sau này về già sẽ mỏi lắm đó," Hắn vờ như không có chuyện gì, nhắc nhở em rồi vui vẻ bắt chuyện. "Bánh trong tủ lạnh là do em làm hả?"

"Dạ," Em nhỏ giọng đáp lời, "Lần trước anh bảo thích ăn bánh đó"

Không thể dành thời gian chăm sóc cho bản thân, nhưng lại hết lòng muốn làm những món mà hắn thích.

Tình yêu của em dành cho Cảnh Liêm là âm thầm. Em không dám trực tiếp bày tỏ nhiều như hắn, chỉ có thể lén lút để ý xem Cảnh Liêm thích ăn gì, đeo cà vạt màu gì, thích mặc áo nào hơn. Sau đó buổi sáng sẽ dậy làm món hắn thích ăn, chủ động chọn và thắt cà vạt cho hắn.

Cảnh Liêm làm cho em nhiều thứ rồi, nên em cũng muốn đáp lại.

"Cảm ơn cục cưng," Hắn cảm thấy hân hoan trong lòng, vui vẻ đáp lại. "Món nào em làm anh cũng thích ăn hết"

"Không phải đâu, anh không thích ăn mè rang, nên anh không thích bánh mì mè của em"

Hắn bật cười, cưng chiều thơm lên má em. Bữa tối cứ thế thoải mái diễn ra, khiến cho em suýt nữa là quên mất mình đã gây chuyện. Đến khi Cảnh Liêm đi vào nhà tắm, em mới lo lắng nhìn xung quanh, tìm thử xem hắn có lấy roi mây hay thước để đánh mông nhỏ không.

Có điều... lúc Cảnh Liêm tắm xong, sấy tóc và lên giường nằm ngủ, cũng không hề nhắc gì đến chuyện kia.

Em ôm nỗi khó chịu lăn qua lăn lại. Cứ như thế mà tha cho em sao? Chẳng phải hắn nên đánh đòn em một trận thật đau sao?

Hay là Cảnh Liêm không còn thương em, nên không thèm dạy dỗ em nữa...

"Bảo bối, có chuyện gì sao?"

"Dạ," Em vội nằm ngay ngắn, ngốc nghếch quay sang hắn hỏi nhỏ. "Anh không... phạt em ạ?"

"Ngày mai anh còn phải đi làm mà, đánh xong thì ai ở nhà chăm em?"

Điền Khanh nghe xong, trong lòng liền hiểu rõ rằng Cảnh Liêm lần này sẽ đánh nặng tay, thế nên phải sắp xếp ngày ở nhà với cục cưng.

Thật ra Cảnh Liêm không có nghĩ nhiều như vậy. Đánh nhiều hay ít thì Cảnh Liêm cũng muốn mình có thể chăm sóc em chu toàn sau trận đòn, hắn không thích kiểu bỏ mặc một người vừa bị mình đánh cho một trận.

"Em ngủ đi, đừng nghĩ nhiều"

"Anh hôn em một cái"

"Ừ, hôn em một cái"

"Anh ngủ ngon"

"Bảo bối ngủ ngon"

___

Chưa tới khúc bạn nhỏ bị phạt nặng đâu, khúc này em bé còn ngoan lắm ٩(˘◡˘)۶

Nếu nhiều nhiều bình luận thì mình sẽ cố ra chap sau nhanh hơn nhóooo ^^ Giỡn hoy chứ mọi người thích thì bình luận hông thì thôi nhe (ง"̀-"́)ง