Chương này hổng có dài nha
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình ạ 💌
_____
Trường Đại học của em sẽ cho sinh viên đi thực tập 2 lần trong quá trình học. Lần đầu là đi vào năm hai, dựa vào kết quả thi của năm nhất.
Em cầm phiếu thực tập trên tay, mắt mở to ngạc nhiên.
Em được nhận vào thực tập ở Phương Mẫn, là công ty của Cảnh Liêm!
Được vào thực tập tại Phương Mẫn là ước mơ của tất cả sinh viên tại trường. Bởi vì Phương Mẫn không chỉ trả lương phụ cấp cho sinh viên đi thực tập, mà phúc lợi công ty cũng rất tốt, hồ sơ xin việc nếu có phần từng thực tập ở Phương Mẫn cũng là một điểm cộng rất lớn.
Bởi vì địa điểm này tuyệt vời như vậy, nên chỉ nhận hai sinh viên có điểm thi học kỳ năm nhất đứng đầu khoa mà thôi.
Điền Khanh vui đến mức lúc lên xe về nhà cứ cười mãi, khiến chú tài xế do Cảnh Liêm thuê cũng không nhịn được mà cong khoé môi.
"Cảnh Liêm, hôm nay anh về sớm ạ," Em lao đến ôm lấy hắn. Cảnh Liêm cũng cảm nhận được hôm nay em rất có tinh thần, dịu dàng hỏi, "Hôm nay đi học có vui không?"
"Em được vào thực tập ở công ty của anh đó," Em cười rạng rỡ, thiếu điều cầm giấy báo thực tập chạy quanh nhà. "Chỉ có hai người được thôi cơ!"
"Bảo bối của anh giỏi thế, cho anh hôn một cái nào," Hắn cúi người xuống hôn nhẹ lên đôi môi em. "Khanh Khanh giỏi nhất luôn"
____
Hôm nay là ngày đầu tiên Điền Khanh đi thực tập.
Điền Khanh thật sự rất lo bản thân sẽ làm không tốt, thế nên cứ loay hoay mãi cả đêm, đến khi bị Cảnh Liêm hung hăng vỗ mấy phát vào mông mới ngoan ngoãn ngủ thϊếp đi.
Sáng sớm, Cảnh Liêm dậy trước, lấy sẵn quần áo treo ở tủ cho em, còn mình thì xuống bếp làm thức ăn.
Hôm qua bạn nhỏ vì lo lắng nên ngủ trễ, thế nên hắn muốn để em ngủ thêm một chút nữa. Đến lúc làm xong xuôi hết rồi mới lên phòng gọi em. "Bảo bối, em định đi trễ ngay ngày đầu tiên hả?"
Em giật mình bật dậy, ngơ ngác nhìn hắn rồi chạy đi vệ sinh cá nhân. May mắn là quần áo được hắn lấy sẵn rồi, em chỉ cần mặc vô thôi.
"Anh không thiên vị em đâu," Cảnh Liêm giúp em chỉnh cổ áo, mỉm cười. "Làm không tốt sẽ bị người khác mắng, phải biết tiếp thu để làm tốt hơn, biết chưa?"
"Dạ"
Thật lòng mà nói, em cảm thấy hơi lo lắng.
Vào được Phương Mẫn là ước mơ của bao nhiêu người.
Cảm giác như đi học ở trường có bố mẹ làm giáo viên vậy. Phải cố gắng làm tốt, nếu không sẽ bị mắng vốn...
"Anh, anh thả em ở đây đi, em đi bộ đến," Em lo lắng nhìn hắn. "Nếu mọi người thấy em đến cùng lúc với anh sẽ nghi ngờ"
Cảnh Liêm cười, gật đầu rồi tấp xe vào lề. Định quay sang hôn em một cái, phát hiện cục cưng đang gỡ nhẫn khỏi ngón áp út.
"Bảo bối đang làm gì đó?"
"Em sợ.. mọi người biết em kết hôn với anh..."
Cẩn thận thì không sai, nhưng mà phải gỡ cả nhẫn thế này....
"Em sẽ không làm mất đâu ạ"
Hắn gật đầu, em nhanh chóng xuống xe đi bộ vào công ty. Đến lúc này hắn mới chạy xe xuống hầm.
Em được xếp làm phòng ở tầng số 3, ở đây chẳng ai biết thân phận của em hết. Trước đây em làm pha chế nước là đặc quyền dành riêng cho tầng 6 và 7, ngoài các nhân viên ở hai tầng đó ra, không ai biết em là bảo bối nhỏ của Phương Tổng.
Người cùng thực tập với em có tên là Duy Kỳ. Gã so với em hoạt bát hơn rất nhiều, hình như có chút quan hệ với trưởng phòng.
Anh ta không phải làm gì, còn em bị giao một đống việc luôn...
Còn bị mắng rất nhiều nữa.
"Có cái này cũng không biết làm, cậu vào đây kiểu gì vậy?"
Em cắn môi chịu đựng, vốn dĩ người ta đâu có chỉ cho em phải làm gì...
"Thể loại này mà đòi vào Phương Mẫn thực tập, chắc là đút lót rồi"
"Anh trưởng phòng đừng nói hậu bối của em như vậy," Duy Kỳ giả vờ bênh vực, kéo ghế qua ngồi áp sát vào em. "Cố lên"
Điền Khanh mỉm cười xã giao, im lặng chú tâm làm việc. Đối thoại với những người ngu ngốc chỉ khiến em nhức đầu thôi.
Đã hơn bảy giờ tối rồi, Cảnh Liêm nghĩ em đã về trước, có điều vẫn cảm thấy hơi kì lạ vì bạn nhỏ không báo cho hắn.
Đắn đo một hồi, hắn quyết định dừng thang máy ở tầng ba.
Tầng ba có hai phòng làm việc, phòng của em nằm bên trái, vẫn còn sáng đèn.
Hắn đẩy cửa bước vào, đoán không sai, bạn nhỏ vẫn đang ngồi chăm chỉ làm việc, hì hục đến mức không nhận ra có người đã vào trong cơ.
"Sao em còn ở đây?"
Giờ tan tầm tiêu chuẩn là năm giờ, so với hiện tại đã muộn hơn hai tiếng rồi, cả phòng đều đã về hết, chỉ còn em ngồi một mình thôi. Mới ngày đầu tiên thực tập, đã cho nhiều việc thế này sao?
"Anh về ạ? Chờ em với..."
"Đương nhiên anh sẽ chờ em rồi. Sắp xong chưa?"
Hắn xoa xoa đầu em, cúi xuống nhìn tài liệu, hơi nhíu mày.
"Sắp xong rồi ạ, anh đợi em một lát..." Điền Khanh tưởng hắn không vui, liền gấp gáp đáp lời, lại vùi đầu vào làm việc. Ngày đầu tiên không thể để lại ấn tượng xấu được.
Đã hơn bảy giờ rồi, bảo bối của hắn còn ở đây chăm chăm chỉ chỉ nghiêm túc làm việc. Cảnh Liêm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, im lặng ngắm nhìn em.
Cứ thế mà em đã về với hắn hơn một năm rồi.
Trong một năm có nhiều sự kiện xảy ra, từ đi làm ở quán cà phê, rồi đến công ty hắn làm pha chế, sau đó lại nghỉ làm để đi Đại học, bây giờ, quay lại đây rồi.
Hắn biết em vì muốn nhanh nhanh tốt nghiệp, nên đã dồn học một năm hết bao nhiêu tín chỉ, thế là được đưa đi thực tập ngay năm hai.
Cục cưng giỏi quá.
Làm việc ở Phương Mẫn thật sự không nhẹ nhàng, nhưng lượng công việc mỗi ngày rất hiếm khi để nhân viên phải tăng ca, đặc biệt là tăng ca đến trễ như vậy.
"Anh... anh đừng nhìn nữa..." Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm khiến em có chút xấu hổ. "Em sắp, sắp xong thật mà"
"Ừm, anh biết rồi, em làm tiếp đi," Cảnh Liêm bật cười, theo thói quen xoa đầu em. "Nhìn em giống người lớn nhỉ"
Má em đỏ bừng nhìn hắn, nhỏ giọng, "Lúc em gặp anh em cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi mà..."
Hắn cười, không trêu em nữa.
Lần đầu tiên gặp em, hắn còn tưởng em là học sinh cấp ba.
Cả cơ thể gầy gò ốm yếu, sắc mặt trắng bệch, tinh thần không ổn định. Khi đó em mong manh đến mức, hắn sợ mình chỉ cần nặng lời một cái sẽ khiến em vỡ tan.
Cục cưng bây giờ, là do hắn tự mình nuôi dạy mà thành.
"Nhiều việc hơn cả anh rồi, hay anh với em đổi với nhau đi, em lên làm Tổng giám đốc nhé"
Tay cầm bút khẽ run, em ngại ngùng nhìn hắn, giọng nhỏ xíu, "Anh đừng bắt nạt em nữa..."
Em làm thêm mười lăm phút là hoàn tất, mệt mỏi vươn vai một cái rồi đứng lên ra về.
Tuần đầu tiên, xem như miễn cưỡng trôi qua.
____
"Điền Khanh nhờ tôi nói với anh là hôm nay cậu ấy về trước," Chị thư ký bước vào nhẹ nhàng nói. Cảnh Liêm gật đầu một cái, "Còn gì nữa không?"
Chị Thư ký lắc đầu rồi đi ra ngoài.
Bình thường em làm việc xong sẽ lên phòng hắn ngồi đợi rồi cả hai sẽ về chung. Bạn nhỏ cũng rất bám hắn, sao hôm nay lại về trước rồi?
Không còn tâm trạng làm việc nữa, hắn quyết định đi về nhà.
"Bảo bối, em sốt hả?"
Vừa về đến nhà đã thấy em trùm mền kín mít ở trên giường, hắn lo lắng ngồi xuống bên cạnh. "Cho anh đo nhiệt độ xem nào"
"Em không sao..."
Cảnh Liêm không đôi co nữa, trực tiếp đưa tay lên kéo mền ra. Em co người, hai tay che mặt mình lại, "Anh đừng.."
Lời còn chưa nói xong, hắn đã ngồi xuống giường, kéo hai tay em xuống. Má trái đỏ bầm của em hiện ra rõ ràng làm hắn sửng sốt. "Ai đánh em!?"
"Ai đánh em?" Nhận thấy em hơi sợ sệt, hắn dịu giọng xuống, nâng mặt em lên nhìn kĩ vết bàn tay trên má, đánh đến sưng đỏ cả dấu bàn tay. "Đến anh còn chưa tát em lần nào"
Đã đến tận công ty của hắn làm, vậy mà vẫn bị người khác bắt nạt!
"Anh không hỏi thì em sẽ giấu anh chuyện này luôn có phải không?"
Hắn đứng lên lấy thuốc bôi, đau lòng không nói thành lời mà lại có chút không vui.
Chuyện lớn thế này, vậy mà em lại cố ý giấu hắn. Hắn ở đây là để bảo vệ, che chở em kia mà?
"Em... sợ anh lo..."
"Vì sao anh không được lo cho em, hả Khanh?" Câu nói của em như chạm đến giới hạn của hắn. Cảnh Liêm cau mày, "Vì sao em muốn giấu anh? Bây giờ anh không biết là em sẽ một mình chịu đựng đúng không?"
Điền Khanh đáng thương cúi đầu nghe mắng, nước mắt chảy dài xuống má. Nhìn bộ dạng em lúc này như một cậu nhân viên bị sếp mắng vậy, chỉ muốn ôm cho một cái.
"Ngẩng mặt lên, anh bây giờ là chồng của em, không phải sếp của em"
Khó khăn lắm em mới dám ngước lên nhìn hắn, ánh mắt vừa chạm nhau, em liền cụp mi, đưa tay quẹt nước mắt.
"Tủi thân đúng không? Đã ở công ty bị mắng rồi, về đây lại bị mắng nữa," Cảnh Liêm dịu giọng, nói một câu liền trúng tim đen của em. "Nếu như ngay từ đầu em chịu nói với anh, thì bây giờ đã không bị mắng rồi"
"Em, em không muốn bị mắng đâu.." Em sụt sùi cất giọng, nước mắt chưa kịp chảy cũng bị em dụi dụi mắt làm nhoè mất. "Em sợ anh lo cho em... Em không muốn, dùng quyền của anh... hức.."
Có người yêu là Tổng giám đốc cũng áp lực mà...
Em muốn tự lập, không muốn ỷ vào chức quyền của hắn để ép người ta theo ý mình. Nếu em méc hắn, chẳng phải hắn sẽ lập tức tìm người xử lí sao?
Tổng giám đốc sao có thể tự dưng đi lo những thứ nhỏ nhặt như thế này...
Nhưng Cảnh Liêm vẫn muốn em dựa dẫm vào hắn một chút. Ai cũng thích được bạn nhỏ của mình tin tưởng và ỷ lại vào mình mà.
Điền Khanh nhìn hắn, đánh bạo nhích nhích người đến rồi ôm chặt lấy hắn. "Anh đừng giận..."
"Anh không giận," Hắn lắc đầu, xoa xoa lưng em. "Hứa với anh, sau này có chuyện là phải nói với anh ngay, có được không em?"
"Dạ hứa"
"Ngoan"
______
Không giống với dự đoán của em, Cảnh Liêm không làm lớn chuyện, cũng không đuổi việc ai cả. Hắn chỉ yêu cầu lắp camera tất cả các phòng làm việc.
"Phương Tổng, anh đừng xem camera nữa, làm việc đi ạ," Chị thư ký lần thứ sáu vào phòng nhắc nhở. "Hay Phương Tổng đuổi việc họ hết đi, hoặc chuyển Điền Khanh sang phòng khác là được mà"
Cảnh Liêm thở dài, nhìn bạn nhỏ trên màn hình bị sai vặt chạy đi chạy lại mãi, trong khi thực tập sinh kia ngồi thảnh thơi, hắn không thiên vị, hắn xót em.
"Em ấy không muốn ỷ vào quyền của tôi"
Chị Thư ký miễn cưỡng nở nụ cười, "Vậy Phương Tổng làm việc đi ạ, tôi sẽ thay anh quan sát camera"
"Không cần"
An toàn của em là trách nhiệm của hắn.
Buổi chiều, Cảnh Liêm thấy em chưa lên phòng mình đợi, nên tự xuống tầng ba đón em về.
Hôm nay nhìn em ủ rũ hơn mọi ngày nhiều lắm.
"Cảnh Liêm... em luôn thắc mắc vì sao, vì sao anh lại tốt với em như thế.."
Điền Khanh đã ấp ủ câu hỏi này trong lòng mình từ rất lâu rồi.
Vì sao một người như em, đi đến đâu cũng bị người khác ghét, lại được Cảnh Liêm yêu thương đến như vậy?
Em không có ưu điểm, bản thân không có gì tốt, ấn tượng đầu giữa hắn và em cũng chẳng phải là bóng bay màu hồng.
Tại sao trong lúc ai cũng đạp em xuống, hắn lại đưa tay đến kéo em lên?
Cảnh Liêm chưa trả lời, hắn muốn biết lí do em nghĩ đến câu hỏi đó.
"Mọi người đều không thích em... dù ở đâu cũng thế..." Tóc mái em rũ xuống, che đi đôi mắt buồn hiu. "Tại sao đột nhiên anh lại thích em"
Thật ra, hắn cũng không biết vì sao hắn lại muốn cưng chiều em nhiều đến thế.
Có lẽ, vì em rất giống Hoa Manh.
Sự thảm thương của em, khiến người khác chỉ muốn che chở, rất giống Hoa Manh.
Ban đầu đem em về vì em giống Hoa Manh, nhưng giữ em lại vì em chính là Điền Khanh.
"Anh đã dùng toàn bộ may mắn của đời này để có thể gặp gỡ em."
"Anh thương em vì em chính là em."
"Cho dù em có thế nào thì anh vẫn sẽ thương em như thế."
Làm việc ở công ty nhiều áp lực, không chỉ công việc mà còn bị làm khó bởi những người xung quanh. Em có thể không cần hắn nâng đỡ, nhưng Cảnh Liêm sẽ không thể bỏ mặc em.
Hắn không thể đứng yên nhìn em bị người ta bắt nạt.
"Anh chuyển em sang phòng bên cạnh làm nhé?"
"Dạ thôi... em làm ở phòng này.. ổn mà anh..."
Cảnh Liêm thở dài, không ép em nữa, "Vậy có chuyện thì nhớ nói anh"
Về đến nhà, hắn và em cùng nhau xuống bếp làm bữa tối. Cả hai sẽ gói sủi cảo, món em thích ơi là thích.
"Hôm nay là Quốc tế Thiếu nhi, em có muốn được thưởng gì không?" Mắt hắn vui vẻ nhìn em vụng về làm rách cả vỏ bánh. Điền Khanh hồng hồng hai má bĩu môi, "Em là người lớn rồi, em hai mươi sáu tuổi lận đó"
"Vậy người lớn có muốn nhận quà của người lớn không nào?" Hắn bày ra vẻ thần thần bí bí, gói hết mấy miếng sủi cảo cuối cùng rồi đóng vào hộp. "Muốn không?"
Quà của người lớn, nghe cũng vui mà!
"Dạ muốn"
Khoé môi hắn cong vυ't, Cảnh Liêm tiến tới bế em đem lên lầu rồi đặt nằm ngửa xuống giường. "Chúc mừng ngày Quốc tế Thiếu nhi, bạn nhỏ"
Nói rồi cúi đầu xuống chiếm lấy đôi môi của em, tay thuần thục gỡ từng cúc áo. Điền Khanh cũng hợp tác nương theo hắn, để hắn hôn đến khi thở không nổi nữa mới đẩy ra. "Anh.. lừa em.."
"Anh đâu có lừa bảo bối," Cảnh Liêm bật cười, tay vuốt dọc má của em. "Cho anh làm nhé"
Nơi ánh trăng xuyên qua màn cửa, em đỏ mặt gật đầu.