Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 25: Bị phạt

Sắp tới có lẽ tốc độ ra chap sẽ không còn nhanh nữa. Khi mình đăng chap đầu tiên của truyện này ấy, mình còn định mỗi tháng mới ra một lần cơ. Nhưng sau khi được mọi người ủng hộ quá chừng nên mình cũng tăng tốc lúc nào không hay ^^

Hi vọng mọi người sẽ thích chap này. Cảm ơn mọi người đã đọc và yêu thích truyện của mình ạ 💌

____

"Anh tìm được số điện thoại kia của ai rồi," Hắn xoa đầu em, thật sự trong lòng không muốn nói ra chút nào. "Em có muốn biết không?"

"Em... có quen người đó ạ?" Điền Khanh nghi ngờ nhìn hắn, Cảnh Liêm gật đầu, xong lại thở dài. "Thôi, nói sợ em buồn"

Em tò mò, chậm chạp nhích người qua ôm lấy hắn. "Nói đi.."

"Ai dạy em làm nũng vậy hửm?" Hắn buồn cười đưa tay nhéo má em. "Sáng uống sữa chưa?"

"Dạ rồi," Em gật gật đầu, lại kéo áo hắn. "Kể.."

Cảnh Liêm áp tay lên má em dịu dàng xoa xoa, sao ông Trời lại đối với em tàn nhẫn như vậy?

"Là Nhật Phi."

Nụ cười trên gương mặt em lập tức cứng đờ lại.

"Nhật.. Nhật Phi?"

Em run rẩy nhìn hắn, làm sao có thể là Nhật Phi được chứ?

Người cùng em lên lớp, cùng em ngồi ăn, cùng em trò chuyện, sao có thể là người gửi cho em bức ảnh đó được?

Khó khăn lắm mới tìm được người bạn hợp ý ngoài Cảnh Liêm, cuối cùng em lại phải chạy về lao vào vòng tay của hắn sao?

"Em, em có lưu số của Nhật Phi mà... sao có thể.."

Em cảm thấy sống mũi cay nồng, rồi nước mắt tủi thân ứa ra. Em muốn có một người bạn tốt, ông Trời nhất định không thể đáp ứng em sao?

"Anh ấy làm thế để làm gì chứ..."

Cảnh Liêm nhẹ nhàng ôm em vào lòng, bảo bối của hắn phải chịu tủi thân rồi.

"Không sao, anh ở đây với em," Hắn dịu dàng giúp em lau nước mắt. "Khóc cho thoải mái đi, sau đó lại đi tìm một người tốt chơi cùng, có được không nào?"

Em không trả lời, trong lòng như bị ai đó xấu xa đảo lộn lên. Không còn ai đối với em tốt như Cảnh Liêm nữa, không ai thương em như Cảnh Liêm...

"Em không muốn đi học nữa..."

Bàn tay đang xoa xoa lưng em có hơi khựng lại, rồi tiếp tục xoa đều. Hắn tôn trọng quyết định của em. Chỉ là... hắn biết em thích đi học mà..

Vì tên kia mà bỏ đi niềm vui mỗi ngày của mình, chẳng phải quá tiếc nuối sao?

"Em.. em không thích một mình..."

Từ khi em mới vào trường, Nhật Phi đã luôn bên cạnh giúp đỡ em. Không ở trường thì cũng có Cảnh Liêm. Mỗi lần ở một mình đều gặp chuyện không tốt, em cảm thấy bản thân cần ai đó bên cạnh...

"Trên thế giới này đâu chỉ có anh hay Nhật Phi?" Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc em, cực cưng đã nín nhưng vẫn hơi sụt sùi. "Còn rất nhiều người có thể đối xử tốt với em mà"

"Là do em chưa gặp, đâu có nghĩa là em sẽ không được đối xử tốt, đúng không nào?"

"Anh biết em rất thích đi học. Thế nên, bảo bối, suy nghĩ cho thật kĩ"

"Anh không cấm em làm gì cả, nhưng anh không muốn để em phải hối hận về quyết định của mình"

Cảnh Liêm dịu dàng hôn lên trán em một cái, xoa xoa nắn nắn cặp má bầu bĩnh của em rồi nói. "Anh có việc cần làm, cần anh thì vào thư phòng nhé"

Nói xong liền rời đi, để cho em tự do suy nghĩ về việc học hành của bản thân

Cho dù em thế nào, hắn cũng sẽ ở bên cạnh em

___

Hắn ngồi trong thư phòng tiếp tục gõ gõ bàn phím. Nên xử lí chuyện lần này thế nào nhỉ?

Nói đánh thì dễ, nhưng hắn chắc chắn mình không có khả năng đè em ra đánh năm mươi roi mây, càng không có khả năng lạnh nhạt đuổi em đi mất

Nếu không đánh được thì thôi vậy, hắn còn nhiều cách khác để dạy em mà. Đánh mãi sẽ chỉ làm em sợ mà thôi.

Nhưng mà.... hắn sợ lần này đơn giản bỏ qua sẽ khiến em có lần thứ năm. Lần thứ năm em sẽ đi đâu? Em có còn muốn về nhà nữa không?

"Cảnh Liêm.." Em lén lút nhìn vào trong rồi nhỏ giọng kêu. "Anh... có đang bận không?"

Hắn nhìn ra phía cửa, thấy em đang thập thò liền bật cười rồi vỗ xuống đệm kêu em đến. "Không có, sao thế?"

Em chậm chạp bước vào, trên tay cầm cây roi mây. Thứ này không quen thuộc với em, nhưng rất quen thuộc đối với Cảnh Liêm

"Em lấy roi ở đâu vậy?" Cảnh Liêm ngạc nhiên hỏi, từ trước đến nay chưa từng để lộ việc hắn để roi trong nhà, bởi sở dĩ hắn chưa từng có ý định dùng roi đánh em.

"Trên tủ đồ ạ.."

Hắn đóng Laptop lại, hai tay vịn lấy vai em. "Cái này đánh đau lắm đấy"

"Em biết, em từng thử rồi...," Điền Khanh cúi đầu. "Anh đánh đi..."

Cảnh Liêm để roi sang một bên rồi bế em ngồi lên bàn cho ngang tầm mắt mình. Có ai ngốc đến mức người khác chưa đả động gì mà đã tự dâng roi chịu phạt không?

"Khanh Khanh, Cảnh Huyên đánh không đau như anh đánh đâu"

Chỉ cần nghĩ đến việc dùng lực đánh Cảnh Huyên để đánh cục cưng, hắn đã đau lòng rồi...

Làm sao bảo bối của hắn chịu được?

"Cảnh Liêm," Em hít sâu một hơi để lấy can đảm. "Em biết.. là lần này em thật sự không ngoan"

"Anh bảo một lỗi phạm nhiều lần là không tốt... nhưng em đã, đã bốn lần rồi"

"Anh phạt em đi... đừng tha cho em nữa.."

Lần này mà Cảnh Liêm lại tha cho em, thì trong lòng em sẽ khó chịu vô cùng. Không phải em thèm đòn đâu, nhưng em muốn bị phạt

Cảnh Liêm nhìn em một chút, rồi nặng nề thở dài

Nếu như em không muốn bị đánh, hắn nhất định không đánh. Hắn hoàn toàn có thể dùng lời nói dạy em nên người.

Nếu như em cho rằng đánh để hắn hết giận, hắn nhất định không chạm vào em. Hắn muốn dạy em rằng đánh phạt là cho chính em phải ghi nhớ, chẳng liên quan đến việc giận hay không, và hắn không bao giờ giận em đến mức phải đánh em để dập lửa

Nhưng nếu em cầu phạt để ghi nhớ, thì Cảnh Liêm cũng không ý kiến gì nữa.

"Khanh Khanh, anh tự hào về em," Hắn ôm em vào lòng rồi dịu dàng nói. "Cục cưng của anh ngoan lắm"

"Đừng khen em nữa, em sẽ hư mất," Em nhỏ giọng, tựa đầu lên vai hắn. Không nói dối đâu, hắn dỗ một lát nữa là em hết can đảm chịu phạt đấy

"Em hư thì anh dạy lại em, lo gì chứ?" Cảnh Liêm phì cười, nhéo má em. "Khanh Khanh rất ngoan mà"

Ôm ôm em một lát, hắn lại kéo em ra rồi nghiêm túc nhìn em. Đến lúc dạy dỗ rồi.

"Vì sao em sắp bị phạt, có biết không?"

"Vì em... tự ý đi lung tung ạ.." Em cúi đầu, hai tay theo thói quen nắm chặt vào nhau. "Xin lỗi.."

"Khanh Khanh, chuyện này tối hôm qua anh đã nói rồi, nhưng anh muốn nhắc lại với em," Cảnh Liêm lấy tay nâng cằm em lên. "Hứa với anh, sau này dù có cãi nhau, có chuyện gì đi nữa, cũng không được bỏ nhà đi như vậy. Em làm được không?"

Em gật gật đầu, nhỏ giọng. "Dạ được"

"Thế... cúi người xuống đây đi"

Hắn cầm roi lên, thấy được em run rẩy hít thật sâu một cái rồi tự giác cởϊ qυầи, đứng xuống đất rồi cúi người lên bàn

Bảo bối vẫn luôn ngoan ngoãn như thế.

"Đợi đã"

Hắn đặt chiếc gối dựa trên ghế lên đặt ở cạnh bàn, rồi nhẹ kéo em nằm xuống. Đây là một trong số ít lần hắn đánh mà không ôm em, và là lần đầu tiên hắn dùng roi mây đánh em

Em lo sợ vùi mặt vào cánh tay, để cho hắn kĩ lưỡng kéo vạt áo em lên đến lưng. Mông tròn trắng trẻo phơi ra chờ roi, nhìn đáng thương vô cùng

Dù là tự dâng roi chịu phạt, em vẫn sợ

Em sợ đau... ai cũng sợ đau mà..

Cảnh Liêm nhịp roi lên mông em. Hắn sợ mình đánh em quá tay, em chịu không được

Hắn thừa nhận, hắn xót em lắm.

"Năm roi, sẽ rất đau," Cảnh Liêm cảnh báo trước, để em chuẩn bị tinh thần. "Không được che, trúng tay là khóc đến sáng mai cũng không hết đau đâu"

"Dạ.." Điền Khanh run giọng trả lời. Lúc đưa roi thì dũng cảm lắm mà, sao bây giờ lại sợ đến vậy chứ?

Em biết, hắn một khi đã đánh thì sẽ không có nương tay. Thương thì thương, nhưng phạt sẽ ra phạt. Thế nên em sợ, nghe anh Huyên miêu tả mỗi lần bị đánh đau như thế nào đã làm em hoảng rồi

Cảnh Liêm cảm thấy hắn so với em còn run hơn. Thật sự là hắn không muốn dùng thứ này đánh em chút nào cả

Hắn vỗ đầu em mấy cái, rồi lùi lại, vung roi đánh xuống

"A.. ưʍ... hức..." Em đau đến co cả chân lại, tay không có gì để bám liền tự ý siết chặt. Đau, đau thật sự!

Chỉ mới một roi thôi mà em đã thảm thương đến tội nghiệp, mồ hôi lạnh túa ra, phía sau run bần bật. Cảm giác như cả trận đòn 14 roi của Cảnh Huyên cũng chẳng bằng 1 roi của hắn

Cảnh Liêm bước đến xoa mông cho em, lằn roi đỏ rực sưng lên khiến hắn vô cùng đau lòng. Đau lòng thật, nhưng phải dạy em đàng hoàng chứ

"Bốn roi nữa, em có chịu được không?"

"Hức... được ạ.."

Bản thân hắn cũng không rõ điều gì làm nên sự khác biệt khi hắn tự tay cầm roi đến thế. Có lẽ do nhiều năm đánh Cảnh Huyên, lực đánh cũng mạnh dần rồi đi

"Không cắn môi, nhả ra," Hắn vuốt mặt em, rồi vỗ nhẹ vào má em một cái. "Chảy máu môi là anh không hôn đâu"

Dỗ dành em một chút, Cảnh Liêm lại tiếp tục vung roi. Hắn muốn kết thúc nhanh, nên đánh liên tục hai roi nữa

"A.. aa.." Em đau đến run lập cập, chân đứng cũng không vững nữa. Đau quá, sao mà hắn đánh đau thế này..

"Đau thì nhớ kĩ, em còn dám chạy loạn lần thứ năm xem anh xử lí em thế nào," Cảnh Liêm để em tự vật lộn với cái đau, đang phạt thì không xoa nữa. Cái đầu tiên do xót em quá mới xoa giúp thôi

Hắn rút một miếng khăn giấy rồi đưa cho em. Em run rẩy nhận lấy, đau đến mức cầm giấy cũng chẳng biết làm gì ngoài siết chặt lấy nó trong lòng bàn tay

Cảnh Liêm nhìn 3 lằn roi đỏ bầm trên mông em, lại nhìn em nước mắt đã chảy đến tạo thành mấy vệt nước trên bàn mà nặng lòng.

"Nếu có lần thứ năm thì anh phải làm sao đây? Bây giờ đến đánh em anh còn không nỡ nữa rồi"

"Anh đừng có... đừng có đuổi em đi, hức, giống anh nhắn..." Em đáng thương chà xát hai mắt, quay đầu lại nhìn hắn. "Anh đánh... hức, chứ đừng đuổi"

Điền Khanh vẫn nhớ cái cảm giác hoảng loạn khi nhận được tin nhắn ấy, cảm giác như không còn nơi nào để em lui tới nữa. Cảm giác... bị bỏ rơi...

"Ừm, anh không đuổi, không bao giờ đuổi em nữa," Hắn biết em vẫn lo sợ, liền trấn an em. "Đuổi em đi rồi anh biết ôm ai ngủ đây?"

Em muốn xoa xoa phía sau một chút, nhưng em sợ Cảnh Liêm giận. Có điều nếu không xoa thì em không chịu được hai roi tiếp theo đâu...

"Anh có gọi điện, vì sao không nghe máy?" Cảnh Liêm lại nhịp roi lên mông em. "Đừng bảo em không thấy"

"Em tưởng anh không thương em nữa.."

Trong lòng Cảnh Liêm cảm giác như có ai đó cầm dao đâm thủng.

Hắn không thể trách em vì tin vào bức ảnh đấy, nhìn nó không có chút gì là ghép cả. Lúc em đưa cho hắn xem, hắn cũng giật mình vì mức độ giống ảnh thật quá cao

Hơn ai hết, Cảnh Liêm biết em dễ bị tổn thương đến thế nào.

Cố gắng bao bọc em, chữa lành cho em, để rồi hiện tại người làm tổn thương em lại là hắn.

"Nhưng, nhưng em biết anh thương em mà..." Em khẽ nói, rồi lại ngoan ngoãn điều chỉnh tư thế ngay ngắn lại. "Anh... hức... đánh đi.."

Em muốn nhanh chóng kết thúc, để có thể ôm hôn hắn, có thể được nuông chiều, được làm nũng cơ!

"Chịu đựng, không cắn môi," Cảnh Liêm nén lại đau lòng, vung roi đánh xuống cặp mông không còn lành lặn kia

Hai cuối vừa đánh xong, em thiếu chút nữa là trượt ngã ra khỏi bàn.

Năm lằn roi sưng bầm, vắt ngang mông trông vô cùng khó coi. Có lẽ trước đây chưa từng đánh em nặng thế này, nên hắn cũng rất khó chịu

Cảnh Liêm đặt roi sang một bên, tiến đến nhẹ nhàng nhấc em lên ôm thật chặt vào

"Khanh Khanh rất ngoan, anh tự hào về em," Hắn ôm chầm lấy cả cơ thế bé bỏng mềm mại kia vào lòng rồi đi về phòng ngủ, nhẹ giọng dỗ dành. "Anh biết em đau, để anh xoa cho cục cưng nhé"

Cảnh Huyên nói không sai, bị hắn dùng roi đánh một lần thì sẽ cảm thấy như cả đời cũng không quên được loại đau đớn đó. Em run rẩy ôm chặt lấy hắn, phía sau dù được hắn cẩn thận tránh đi cũng chẳng khá hơn chút nào

Thật sự đau hơn em nghĩ rất nhiều

"Cảnh Liêm... hức..." Roi cuối vẫn đau đến mức em cứ tưởng mình chịu không nổi nữa. Chỉ biết nức nở ôm lấy hắn khóc lóc.

"Anh nghe, ngoan nào" Hắn xoa xoa vỗ vỗ lưng em giúp em dịu bớt, có điều roi mây đánh đau quá, em chảy nước mắt ướt cả mặt cũng không hết đau

"Đừng dùng... hức... đừng dùng nó đánh em nữa.." Em uỷ khuất. "Đau lắm ạ..."

"Ai đưa roi đòi anh đánh, hửm?" Cảnh Liêm mỉm cười xoa đầu em. "Biết đau sao vẫn cứ đưa làm gì?"

"Anh... hức... anh Huyên kêu... hức..." Tiếng nức nở không ngừng được lại còn dồn dập hơn. "Bảo nếu không để anh đánh... hức... thì anh Huyên tự đánh... hức..."

Hắn vỗ vỗ lưng giúp em dịu bớt, thầm trách Cảnh Huyên. Y biết rõ hắn sẽ đau lòng mà còn bảo cục ngốc này đi dâng roi chịu phạt nữa..

"Em phải biết tự lượng sức mình chứ," Hắn nhẹ nhàng giảng giải. "Em với Cảnh Huyên không giống nhau, không phải lỗi nào cũng phạt giống nhau"

Ngón tay hắn chậm rãi lướt qua 5 lằn roi đỏ bầm trên mông em, mặc dù đánh đúng chứ không oan ức, nhưng trong lòng hắn rất xót xa. Em không chịu đau tốt cho lắm.

Đánh bằng tay hay thước gỗ đỡ đau hơn nhiều, hắn cũng đỡ đau lòng.

"Nằm xuống anh bôi thuốc cho bớt đau"

"Không... anh ôm..." Em sống chết dính chặt vào người hắn, tuyệt đối không chịu thả ra. Ôm cũng cảm thấy bớt đau mà. "Không bôi thuốc..."

"Phải bôi chứ, bảo bối, em không bôi là sẽ rất lâu mới hết đau đấy"

Em suy nghĩ một chút, rồi lại lắc đầu. Bôi thuốc rất đau, em không thích. Hơn nữa lúc bôi không được ôm...

"Bảo bối, nghe lời anh, bôi xong lại ôm tiếp có được không?" Cảnh Liêm biết đây không phải lúc để hắn nghiêm khắc ép buộc em, cục cưng của hắn có ý kiến riêng. Việc hắn làm là thuyết phục em, chứ không phải bắt em nghe theo hắn. "Ngoan, anh thưởng cho em thêm một cái hôn"

"Em chỉ muốn ôm thôi ạ..." Em thật thà nói, xong lại tựa đầu xuống vai hắn trốn tránh.

"Thế à?" Cảnh Liêm đáp lại, rồi từ từ mở lọ thuốc ra. "Vậy anh vừa ôm em vừa bôi thuốc được không?"

"Nhẹ..."

"Ừm, anh nhẹ"

Cảnh Liêm tách chân em sang hai bên, dùng một tay kéo sát em vào lòng rồi bắt đầu bôi thuốc phía sau

"Đau..." Em siết lấy lưng áo hắn rồi run rẩy nói. Hai mắt nhanh chóng ngập tràn nước trong veo. Hắn vỗ vỗ lưng em, dỗ dành, "Chỉ đau một chút rồi bớt liền, Khanh Khanh chịu đựng chút nữa thôi nhé"

"Dạ... hức..." Em thút thít rồi ôm chặt lấy hắn, ôm không giúp bớt đau nhưng mà ấm. "Đau quá..."

Bình thường bị phạt xong bôi thuốc em chẳng rên la đâu. Bởi em biết hắn đánh em xong đã rất xót rồi, không cần làm hắn tự trách thêm nữa.

Có điều hôm nay roi mây đánh đau quá, bôi thuốc mà khóc luôn...

"Xong rồi, anh ôm, anh thương nào"

Cảnh Liêm kéo em ngồi lên đùi mình, rút giấy lai đi hàng nước mắt chảy dài trên má em. Cục cưng bị đau nữa rồi

"Bảo bối ngoan quá, anh thương em," Hắn hôn một cái thật nhẹ lên trán em rồi lại hôn lên môi. "Sau này đừng có mà đưa roi đòi phạt nữa, phải tự xem mình có chịu được không trước, đâu phải cứ lỗi nặng là dùng roi đánh em"

"Nhưng mà... nhưng lần trước đã đánh bằng roi rồi..," Lần thứ 3 đã dùng roi, không lẽ lần thứ 4 lại nhẹ hơn lần trước. Dù gì em cũng tự nhận thức được mình sai ở đâu và cần bị phạt cái gì mà

"Bảo bối, đánh đòn không phải là cách duy nhất để anh dạy dỗ em"

Nếu như đánh nhiều lần đau như vậy em vẫn không sửa được, nghĩa là đối với lỗi này, việc đánh đòn không mang lại hiệu quả chính xác. Hắn trước khi sử dụng phương pháp này để phạt em thì cũng đã tìm hiểu qua rất nhiều rồi. Đôi lúc, thứ em cần không phải là trừng phạt mà chỉ là một cái ôm, một câu "Anh thương em" mà thôi

"Anh muốn em học được bài học qua việc rút kinh nghiệm, chứ không phải vì sợ anh, hay sợ đau," Cảnh Liêm thơm lên trán em một cái thật nhẹ nhàng. "Anh muốn dùng cách phù hợp nhất để dạy dỗ em"

Em áp mặt vào l*иg ngực hắn, khẽ dụi dụi như mèo con. "Em sẽ ngoan.."

"Ừm, em ngoan hay hư anh cũng thương em"

"Thật sao?" Em tròn mắt nhìn hắn, hư cũng được thương à?

"Thật chứ, như thế nào anh cũng thương em nhất hết," Cảnh Liêm bẹo má rồi hôn lên môi em. Điền Khanh lắc lắc đầu, khẽ nói, "Như thế không được.."

"Vì sao thế?" Hắn cẩn thận nâng người em lên một chút. "Không thích được anh thương hửm?"

"Vì Cảnh Huyên bảo, yêu là cộng sinh.. không phải kí sinh"

Cộng sinh, là giúp cả hai cùng tốt lên. Kí sinh, là một người đeo bám người kia để bản thân trở nên tốt lên, người bị đeo bám lại dần dần trở nên kiệt quệ

"Em không muốn ảnh hưởng xấu đến anh.. em muốn cả hai chúng ta đều tốt..."

"Anh đảm bảo với em chúng ta sẽ cùng nhau trở nên tốt hơn," Cảnh Liêm ôm chặt em vào lòng, hôn lên trán em một cái. "Anh chắc chắn"

___

Buổi chiều, Cảnh Liêm đọc sách, còn em thì đi tắm

Hắn định vào tắm cho em, nhưng Điền Khanh nhất quyết từ chối. Em ngại lắm....

"Trời lạnh, tắm nhanh thôi"

Em gật gật đầu rồi cầm đồ bước vào bồn tắm. Roi mây khi đánh thì đau thật, nhưng cũng chỉ có 5 roi nên không ảnh hưởng đến việc đi đứng quá nhiều. Có điều không thể ngồi hay để mông bị đυ.ng chạm mạnh được, đau lắm!

Cảnh Liêm để em tắm vài phút rồi đứng lên nhìn máy nhiệt độ nước. Trời lạnh thế này mà còn đi tắm nước lạnh, bảo bối nhà hắn muốn bị bệnh hay gì?

"Khanh Khanh, tắm nước ấm," Hắn gõ gõ lên cửa, mắt vẫn nhìn sang máy đo nhiệt liên kết với máy nước nóng trong phòng tắm. "Hoặc anh vào tắm cho em"

Hắn nhớ rõ em ghét nước ấm nóng đến thế nào. Mùa hè có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ là mùa lạnh, em còn đề kháng yếu, bắt buộc phải kĩ lưỡng giữ sức khoẻ

Một phút sau, nhiệt độ vẫn không tăng lên. Điền Khanh không nghĩ hắn sẽ biếи ŧɦái đi vào đây

Cảnh Liêm mở cửa bước vào, em đang quay lưng lại nên không nhìn thấy hắn, 5 lằn roi phía sau vẫn sưng lên đỏ bầm chói mắt. Hắn khẽ nhíu mày, rồi gõ gõ lên gương hai cái

"A... anh..."

"Anh bảo em tắm nước ấm, có biết trời lạnh không?"

Em đỏ mặt, tay vô thức che đi bên dưới, nhỏ giọng xua đuổi. "Anh ra ngoài đi..."

"Bảo bối, chúng ta kết hôn rồi, làm gì cũng đã làm rồi mà," Hắn cười cười, trong lòng xấu xa muốn chọc ghẹo em một chút. "Hơn nữa, em khác gì anh sao?"

Mặt em lại càng đỏ hơn, đáng thương cúi đầu im lặng. Dòng nước lạnh vẫn chảy từ trên tóc chảy xuống

"Để anh tắm cho, em không quen tắm nước ấm mà," Hắn bước đến cầm vòi sen rồi chỉnh nhiệt độ nước. Bây giờ thì hay rồi, mặt em so với 5 lằn roi trên mông còn đỏ hơn

"Như thế này... hơi trẻ con quá.." Em không nhịn được nói ra. Hắn chỉ cười nhìn em, "Thì có người lớn nào đi phạm một lỗi mấy lần để bị đánh đòn đâu"

"Ngại cái gì, lần trước em say rượu ai tắm cho em?"

"Anh ạ..." Em đỏ mặt, lớn rồi ai lại để người khác tắm giùm chứ

"Ngoan, tắm nhanh thôi kẻo bệnh này"

Em với cặp má đỏ bừng bừng ngoan ngỡn đứng yên cho hắn tắm. Chỉ cần có Cảnh Liêm bên cạnh, nước ấm không còn đáng sợ đến thế

"Xong rồi, ra đây anh lau người cho"

Cảnh Liêm lau xong thì em ra ngoài rồi đặt em nằm sấp xuống giường. 5 lằn roi vẫn đỏ bầm cộm lên vắt ngang qua hai bờ mông trắng trẻo của em

May mà chỉ phạt có 5 roi...

Hắn mở tủ lấy thuốc bôi, em lập tức cong người chui vào mền, nhỏ giọng rêи ɾỉ, "Cái đó đau..."

"Anh làm nhẹ, làm nhẹ thôi," Cảnh Liêm kéo chăn ra mãi không được, đành dịu giọng. "Em xem không bôi thuốc thì làm sao hết đau được đây?"

Em chui đầu ra khỏi mền nhìn hắn rồi trả lời. "Để bình thường cũng hết mà..."

"Không hết, em thử hỏi Cảnh Huyên đi"

Em phụng phịu, nhưng cuối cùng vẫn là để yên cho hắn bôi thuốc. Người ta ngoan mà!

"Đói bụng không?" Ban nãy em đòi ngủ không chịu ăn trưa, hắn cũng đồng ý. Bây giờ đã 3 giờ chiều, ít nhất cũng phải ăn nhẹ một chút chứ. "Anh làm cơm cuộn nhé"

"Em làm với..."

"Vậy mặc đồ vào, nằm không như vậy sẽ bệnh đó"

Cảnh Liêm mở tủ lấy sẵn một cái áo rộng thùng thình cho em. "Khỏi mặc quần đi, mặc đau lắm"

Em gật gật đầu, rồi quỳ dậy để hắn giúp em chồng áo vào. Hắn cưng chiều hôn cục cưng một cái, rồi bế em đem xuống bếp

"Em muốn làm gì?"

"Cuộn cơm ạ"

"Vậy cho em cuộn, không dùng dao"

Kĩ thuật dùng dao của em phải nói là có chút tệ, thế nên hắn luôn hạn chế số lần cầm dao của em. Bảo bối có khả năng pha chế và nấu nướng nhưng không có khả năng cầm dao

Nhưng mà cuộn xong không cắt ra thì còn gì vui nữa chứ...

Nhân lúc hắn đang làm thêm chút sủi cảo, em lén lấy dao cắt cuộn cơm của mình ra từng khoanh

"Không sợ đứt tay à?"

Em ngẩng người, thấy hắn đang cười như không cười nhìn em. "Bỏ dao xuống"

"Dạ," Điền Khanh giật mình, lập tức buông dao ra. Cảnh Liêm tắt bếp, rửa tay rồi bước qua chỗ em

"Hôm nay Khanh Khanh cãi lời anh hơi nhiều rồi nhé," Cảnh Liêm vỗ đầu em, doạ em hơi rụt cổ lại. "Em xin lỗi..."

"Không sao, lâu lâu cho em cãi đó," Hắn biết em vừa giật mình. "Muốn cắt đúng không? Anh giúp em cắt"

Cảnh Liêm vòng qua đứng phía sau, rồi cúi xuống, dùng tay nắm lấy hai bàn tay nhỏ xíu của em như giáo viên lớp 1 giúp học sinh rèn chữ vậy. Mặt hắn cũng cúi xuống ngang với mặt em, khiến Điền Khanh không nhịn được quay sang nhìn một chút

"Vì không tập trung nên mới dễ cắt trúng tay đấy," Hắn cười nhìn em, rồi lại thơm má bảo bối một cái. Em đỏ mặt quay xuống nhìn chằm chằm cuộn kimbap, hắn vừa hôn em a a a

"Nhìn kĩ đây, em học pha chế mà sao không biết dùng dao nhỉ?"

"Tại... tại bình thường có người cắt sẵn cho em.."

"Hửm, vậy lần trước ở nhà anh không có cắt sẵn nên bị đứt tay đúng không?" Tay đang nắm lấy tay bảo bối nên không xoa đầu em được, hắn chỉ cười chọc ghẹo. "Sao không nhờ Cảnh Huyên?"

"Xin lỗi.."

"Ngốc, ai cần em nói xin lỗi nhiều như vậy?" Cảnh Liêm thiếu điều đứng dậy vỗ mông em một cái, nhưng tay thì đang nắm tay em rồi, mông cũng không nên động tới nữa, hắn chỉ cảnh cáo. "Làm sai mới phải xin lỗi, em không sai, em chỉ là không biết thôi"

"Tay giữ, giữ cho chặt vào," Nhẹ nhàng cầm tay em hướng dẫn, bảo bối cũng rất nghe lời mà yên lặng làm theo. "Trước khi cắt phải nhìn kĩ, xem xem là cứng hay mềm. Nhưng mà phải cắt từ từ, chứ lấy dao cắt đại như em dễ bị đứt tay lắm"

"Em có cắt đại đâu..." Điền Khanh phản bác. "Em làm chậm mà dao nó cứ thích cắt vào tay em ấy..."

"Vậy anh chỉ cho em cách để dao không tự nhiên làm đau em nữa," Cảnh Liêm hôn lên má em một cái, lại tiếp tục. "Được không?"

"Dạ được"

"Ngoan"

Dù ngoan hay hư thì anh vẫn thương em nhất trên đời