Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 14: Quá khứ

Lần đầu tiên đăng một tuần 3 chap, mới hôm qua ra chap mà hôm nay lại ra nữa. Thế nên mong mọi người có thể bình luận đôi chút nha... so với vote thì mình vẫn thích đọc ý kiến của mọi người hơn cơ. Chap này dài gần bằng chap trước ấy, tại vì mình nghĩ viết nữa sẽ bị lan man nên... cũng gần bằng chứ không ít đâu mọi người ơi ^^

Hi vọng mọi người thích chap này, cảm ơn mọi người đã theo dõi. Sự ủng hộ của mọi người là động lực cho mình viết tiếp 💌

____

Cảnh Liêm vì muốn nhanh chóng trở về thành phố A, nên lập tức tăng năng suất làm việc. Tăng năng suất chính là đi sớm về khuya

Hắn mong việc này sẽ giúp hắn cùng em có thể nhanh chóng rời khỏi nơi nay. Nhưng lại quên mất rằng làm như vậy, đồng nghĩa với việc thời gian bên em cũng bị rút ngắn đi, để em phải chịu cô đơn một mình

Và Cảnh Huyên với em ngày càng thân thiết.

"Khanh Khanh, chiều đi xem phim không?"

"Cũng được ạ"

Em đã trở nên khá gần gũi với y rồi. Ngày nào cũng cùng nhau đi chơi, nói chuyện, ăn uống cũng chung với nhau. Điền Khanh cảm thấy bình thường, dù gì hắn cũng không quan tâm đến em nữa...

"Đúng rồi, nhớ báo Cảnh Liêm trước," Y tốt bụng nhắc nhở, lần trước em bị đánh y cũng biết mà.

Điền Khanh gật đầu, nhắn vỏn vẹn cho hắn một câu rồi tắt máy đi thay đồ. Hôm nay có phim gì hay nhỉ?

Đến lúc Cảnh Liêm đọc được tin nhắn đã là hai tiếng sau.

"Em đi chơi với Cảnh Huyên. Cái gì đây?"

Hắn bấm gọi cho em, nhưng không ai nghe máy cả. Hàng vạn tình huống không hay ho chạy qua đầu hắn. Cảnh Liêm không ngần ngại, tức tốc chạy về nhà

Vẫn ở vị trí đó, ghế sô pha phòng khách, đợi hai người kia trở về

Đây là lần thứ ba trong tháng rồi.

Điền Khanh vừa về đã bị hắn bước đến ôm đem lên phòng liền giật mình, em làm gì sai sao? Em đã nhắn tin rồi kia mà...

"Sao anh gọi em không nghe máy?" Hắn thả em ngồi xuống giường, thấy em sợ hãi nhìn mình thì nhanh chóng điều chỉnh lại giọng nói. "Bảo bối, em đã nhắn tin báo anh biết, như thế là rất ngoan. Nhưng vì sao sau đó anh gọi em không nghe máy vậy?"

"Em... quên mang điện thoại..." Em ngập ngừng trả lời, có chút lo sợ.

"Anh, em với Điền Khanh chỉ đi xem phim" Cảnh Huyên đột nhiên xuất hiện, y bước vào trong. Không biết nãy giờ em đã bị mắng chưa

"Cút ra ngoài"

Em rụt cổ, có chút kinh sợ nhìn hắn. Cảnh Liêm chưa từng quát mắng trước mặt em bao giờ

"Anh đừng có kì lạ như vậy, em với Khanh Khanh chỉ là đi chơi bình thường," Cảnh Huyên cũng không nhường, cãi lại hắn. Dù gì y đối với đứa nhỏ kia cũng là... có cảm tình đi.

"Tôi bảo cậu cút ra ngoài!" Hắn gầm lên, đến Hồ Mẫn với Cảnh Dụ cũng phải lên xem xét tình hình. "Cảnh Huyên, đừng nghĩ tôi không đánh cậu là cậu dám vênh mặt với tôi!"

"Cảnh Liêm, được rồi," Cảnh Dụ tiến đến vỗ vai hắn, mắt e ngại nhìn đứa nhỏ đã lùi ra xa kia. "Con làm Điền Khanh sợ kìa"

"Khanh Khanh, con xuống dưới với bác nhé," Hồ Mẫn biết ý chồng, kéo tay em đi. Bà thấy vành mắt em có hơi hoe đỏ liền đau lòng. Chắc em chưa từng nhìn thấy cảnh này

Ở bên trên phòng ngủ của hắn và em, vẫn chẳng có tiến triển gì tốt đẹp.

"Thời gian qua không có anh bên cạnh, em chơi cùng Khanh Khanh thì có gì sai?" Cảnh Huyên tức giận cãi lại, rõ ràng hắn đang cố ý tách y ra. "Anh một chút quan tâm em ấy cũng không có, lại còn trách em"

"Tôi đã bảo cậu cấm có gọi hai chữ Khanh Khanh!" Hắn thiếu điều muốn đấm cho người trước mặt một phát, Cảnh Dụ phải kéo hắn lại can ngăn. "Nói rõ ra, cậu thích Khanh Khanh đúng không!?"

Câu hỏi này như đánh thẳng vào tim của Cảnh Huyên. Y không muốn phủ nhận nữa. Một tuần hơn đã đủ để y xác định rõ cảm giác của mình đối với em.

Tình cảm là thứ không thể nói dối.

"Em thích Khanh Khanh, thì sao nào?"

Cảnh Liêm trợn mắt, lao đến nắm cổ áo y lôi ra khỏi phòng.

____

Năm Cảnh Huyên 14, Cảnh Liêm 16.

Cảnh Liêm có người bạn cùng bàn tên Hoa Manh, là một cậu bé rất ngoan, đáng yêu, nghe lời, học giỏi. Nói chung điểm gì tốt đều quy tụ vào bạn nhỏ này

Hắn rất thích Hoa Manh. Hoa Manh cũng rất thích hắn

Hoa Manh là mối tình đầu của Cảnh Liêm.

Cảnh Huyên có một người bạn tên Du Hàm. Du Hàm rất ghét Hoa Manh, thật sự vô cùng căm ghét. Lí do vì sao y cũng không biết, chỉ hiểu được là hận thù giữa hai người thôi

Cảnh Huyên thích Du Hàm. Thế nên Du Hàm nhờ gì y cũng có thể làm, trong lòng chỉ mong cậu ta có tình cảm với mình một chút

Đầu học kì hai, Du Hàm được xem là đã đồng ý lời tỏ tình của y. Cảnh Huyên rất vui vẻ, vui đến mỗi ngày mắt đều cười đến híp lại

Những việc Du Hàm nhờ, y đều làm giúp. Giống như... dùng điện thoại của anh hai để nhắn tin cho Hoa Manh

Hoa Manh, chia tay đi, tôi hết thích cậu rồi.

Bây giờ cậu đến địa chỉ này chúng ta nói chuyện, còn không thì chia tay.

Hoa Manh là một người khá ngây ngốc, giống như Điền Khanh bây giờ vậy. Cậu đem một bộ mặt đầy nước mắt chạy đến địa chỉ "hắn" gửi

Đến nơi, Hoa Manh bị một đám người xúm đến đánh đập, lột đồ, cưỡng bức, quay phim chụp ảnh cậu rồi đăng lên trang trường

Một tuần sau đó, cậu không có đủ dũng cảm để đi học nữa.

"Hoa Manh, có bạn đến thăm con kìa," Mẹ cậu nhẹ nhàng nói, con trai mấy ngày nay không ăn uống cũng không cười nói nữa. Thân làm mẹ như bà đương nhiên rất xót xa. "Là Cảnh Liêm"

Hoa Manh nhổm người ngồi dậy, mẹ biết ý liền đi ra ngoài mở cửa.

"Hoa Manh, cậu... không sao chứ?" Cảnh Liêm lo lắng ngồi xuống mép giường, tay đưa lên xoa xoa vết bầm ngay khoé môi của cậu.

"Vì sao lại... lại hại mình?" Cậu run rẩy nhìn hắn. Giả tạo!

"Hoa Manh, cậu nói gì vậy? Sao mình lại hại cậu?" Hắn ngạc nhiên, tay xoa xoa vết thương giúp cậu cũng ngừng lại

"Cảnh Liêm... cậu đã kêu mình đến đó mà," Hoa Manh bật cười, mở điện thoại đưa cho hắn xem. "Nếu muốn chia tay, thì được, chúng ta chia tay. Nhưng sao phải làm như thế với mình?"

"Hoa Manh, mình chưa từng nhắn như vậy," Cảnh Liêm giúp cậu lau đi giọt nước mắt đang chảy vào vết thương trên mặt kia. "Mình thề với cậu, Hoa Manh, hôm ấy chẳng phải mình đã bảo mình bận gọi điện họp hội học sinh sao?"

Mắt Hoa Manh trợn to, sao cậu lại quên mất chuyện này cơ chứ. Chiều hôm đó Cảnh Liêm đã nói với cậu ở trên lớp rồi kia mà

"Nhưng... thật sự do cậu gửi cho mình.."

"Hoa Manh, cậu có tin mình không?"

Cậu đối diện với cái nhìn sâu thẳm của hắn, không hiểu sao trong lòng ngập tràn sự ấm áp. "Mình tin"

Một tháng sau, Hoa Manh trở lại trường học.

"Xem kìa, chính là người trong clip đó"

"Đâu? Đâu?"

Cậu đứng ở giữa sân trường, trở thành thứ thu hút tất cả mọi người. Học sinh tràn ra ngoài hành lang nhìn cậu cười nói, thì ra, đây chính là cảm giác bị dồn vào bước đường cùng

Có một số chuyện, không phải xin lỗi là qua. Bởi vì tổn thương của nó quá lớn, khắc sâu trong tim, không cách nào chữa khỏi

Hơn nữa, Hoa Manh vẫn là một cậu bé đang ở tuổi vị thành niên. Tâm lí rất nhạy cảm, đối với chuyện này thật sự không ngẩng mặt lên nổi nữa

Cảnh Liêm nhìn người đang đứng chơi vơi ở hành lang sân thượng kia, hắn không dám chạy lên, hắn không muốn rời mắt khỏi cậu

"Hoa Manh, đi xuống!" Dùng tất cả sức lực, hắn gào lên. Cảnh Liêm còn nghe được giọng mình nghẹn ngào.

"Cảnh Liêm, cảm ơn cậu"

Đến tận bây giờ, hình ảnh Hoa Manh lao từ sân thượng xuống sân trường vẫn còn hằn trong ký ức của Cảnh Liêm

Cảnh Huyên không giấu nổi nữa, đem mọi chuyện vừa khóc vừa nói ra. Cảnh Dụ đương nhiên bị con trai chọc cho điên lên, đích thân cầm roi đánh con một trận

Vốn dĩ thứ làm y đau đớn nhất chính là anh hai...

"Anh hai... em xin lỗi..." Cảnh Huyên đứng trước cửa phòng nhìn hắn ngồi nhìn ra cửa sổ. Hắn không quay lại nhìn em, chỉ im lặng

Ban đầu, hắn cho rằng bản thân không nên nói chuyện, vì lời nói khi tức giận sẽ làm tổn thương người khác. Thế nên Cảnh Liêm giữ im lặng, hắn nhất định không trả lời dù cho Cảnh Huyên có khóc ầm lên. Y càng làm ồn, hắn càng mệt lòng. Việc Hoa Manh tự tử đã đủ để hắn muốn phát điên rồi.

Cảnh Huyên nhìn anh hai đóng sầm cửa phòng lại, cổ họng nghẹn ứ.

Những tưởng sau đó hắn sẽ nói chuyện lại bình thường trở lại, nhưng việc im lặng quá lâu kèm theo những gì xảy ra đã hình thành một bức tường giữa hai người. Cảnh Liêm cho dù muốn mở miệng cũng không được, và hắn cũng không biết phải dùng cách nào để đối xử với em trai mình

Càng để lâu, mọi chuyện càng trở nên bất lợi, dần dần hắn chỉ biết dùng cách tàn nhẫn nhất để đối mặt. Và trong lòng cũng không còn thương xót nữa.

"Mẹ... mẹ hỏi anh hai được không... một câu thôi.." Cảnh Huyên năn nỉ mẹ đến hai mắt đỏ hoe, em thật sự không chịu nổi anh hai đột nhiên chán ghét em thế này.

"Được rồi, con đừng khóc nữa"

Dù gì Hồ Mẫn cũng không muốn anh em một nhà phải bất hoà. Bà giúp được thì phải giúp, không khí gia đình thế này... bà chịu không nổi

"Em chỉ là vô tình, con không cần phải ghét em đến thế," Bà ngồi bên cạnh Cảnh Liêm nói. "Con định như thế đến khi nào?"

"Mẹ. Con không thể hỏi Hoa Manh định rời xa con đến khi nào," Mắt Cảnh Liêm đỏ ngầu, quật cường nhìn mẹ.

Cảnh Huyên ở ngoài dựa vào tường rồi dần dần tuột xuống, y cong gối lại thu người khóc. Câu trả lời của anh hai quá rõ ràng

Vĩnh viễn.

___

"Khi ấy bác chỉ nghĩ rằng Cảnh Liêm vì quá đau buồn và phẫn nộ nên mới như thế," Hồ Mẫn nhẹ cười, nhưng em có thể nhìn ra sự đau lòng trên mặt bà. "Nhưng không, dù Cảnh Huyên có cố gắng đến đâu, hai bác dù có tìm cách để gắn kết lại, thì Cảnh Liêm vẫn không thay đổi"

"Thế... hai anh sẽ như vậy mãi mãi sao?"

"Bác không biết..."

"Con muốn lên xem..."

Không để Hồ Mẫn cản lại, em nhanh chóng đứng dậy bước lên lầu. Em càng đến gần phòng Cảnh Huyên, tiếng roi vụt xuống càng rõ ràng. Nhưng tuyệt nhiên không có tiếng nói chuyện...

"Cảnh Liêm..." Em thất kinh nhìn hắn, rồi lại nhìn Cảnh Huyên đang mím môi quỳ xuống, trên má trái còn có dấu bàn tay sưng đỏ. Lại nhìn roi mây trên tay hắn, thứ đó... rất đau, đúng không?

"Khanh Khanh, sao em lại qua đây?" Hắn thấy em liền đứng che y lại, bước đến ôm em đem sang phòng mình. Cảnh tượng nghiêm trọng này không nên để lọt vào mắt của bảo bối.

"Anh đừng... đừng đυ.ng vào em..." Điền Khanh ngây người, sau đó lùi vào góc giường. Vì sao cảnh tượng này lại quen thuộc đến thế?

"Khanh Khanh?"

"Em... em cảm thấy anh như một người khác vậy..." Em nghẹn giọng, nước mắt cũng không kiềm lại được nữa. "Anh thật sự... thật sự rất đáng sợ..."

Cảnh Huyên im lặng đứng ở ngoài lắng nghe. Y không biết bản thân phải nói gì hơn...

"Cảnh Liêm... có phải sau này anh cũng sẽ như vậy với em không? Em, Cảnh Huyên... có phải anh cũng sẽ đối xử với em như cách anh đối với Cảnh Huyên không?"

Em nức nở khóc, đây là câu dài nhất em từng nói với hắn sau mấy năm quen nhau. Điền Khanh lần đầu tiên cảm thấy người trước mặt mình xa lạ đến như vậy.

Cảnh Liêm mà em biết từ trước đến nay luôn rất nhẹ nhàng, yêu thương cưng chiều em. Cho dù em có sai lỗi lớn thế nào cũng sẽ từ tốn giải thích cho em.

Bây giờ em mới nhận ra, những thứ đó là đặc quyền dành riêng cho mỗi một mình em mà thôi.

Chỉ là, hình ảnh khác này của hắn có chút khó chấp nhận đối với em...

Bởi vì Vũ Hiên cũng từng như vậy. Em từng được anh ta yêu thương, rất nhiều, có lẽ đó là lớp vỏ ngoài trước mặt ba mẹ. Em cũng không biết. Nhưng kể từ khi tách ra sống riêng, không còn ngày nào là em sống tốt. Nhìn Cảnh Huyên của hiện tại rất giống em của những năm đó.

Còn hắn, phản ánh rất chân thực hình ảnh Vũ Hiên trong tâm trí em.

"Khanh Khanh, anh xin lỗi, em nghe anh nói có được không?"

"Em không muốn nghe... hức... em không muốn... hức... mọi người đều giống nhau... không ai thật lòng cả... hức.."

Cảnh Liêm muốn ôm em vào lòng, nhưng em không cần nữa. Trong lòng em chỉ có cảm giác rất bi thương không nói thành lời. Những ký ức cố gắng quên đi lại bủa vây trong tâm trí em

Thì ra chỉ có thể tin vào bản thân mình sao?

Hôm nay em đã nói rất nhiều, đây là điều hắn từng hi vọng từ rất lâu. Nhưng Cảnh Liêm không vui vẻ nổi, hắn đau lòng.

Em không muốn nghe, hắn cũng không ép em phải nghe mình nói. Hai người bên trong phòng, một người cứ khóc không ngừng, một người im lặng suy nghĩ

"Chuyện gì vậy, trời ạ, Điền Khanh, con sao thế này," Hồ Mẫn giật mình nhìn vào bên trong. Ban nãy vẫn còn chưa đến nỗi nào kia mà. "Điền Khanh có chuyện gì thế con, nói bác nghe nào?"

Bà ngồi xuống mép giường, khéo léo đuổi hắn đi. Cảnh Liêm đứng dậy đi ra ngoài đóng cửa lại, chạm mặt Cảnh Huyên đứng bên ngoài

"Anh.. anh định để em ấy như vậy sao?"

"Chuyện của tôi, không cần cậu quyết định"

"Đã là lúc nào anh còn cố chấp như vậy," Y nhún vai, đứa nhỏ kia đã tổn thương sâu sắc mà anh hai còn cứng đầu thì sẽ như thế nào. "Em không cần anh yêu thương em, nhưng anh để Khanh Khanh như thế này thật không ổn chút nào"

____

"Bác ơi... con, con cảm thấy rất sợ," Em trước mặt Hồ Mẫn không còn tâm tư ngại ngùng để mà nín nữa, lòng em rất đau, em không thể kiềm chế được.

"Nói cho bác nghe xem nào, đừng ngồi trong góc như thế," Bà nhẹ nhàng nói, em ngước đôi mắt còn đẫm nước nhìn bà. Thì ra sự kiên nhẫn, dịu dàng của Cảnh Huyên là thừa hưởng từ mẹ. Chẳng trách anh ấy luôn im lặng chấp nhận sự chán ghét của Cảnh Liêm

"Cảnh Liêm... anh ấy chưa từng như thế..."

Hồ Mẫn nghe rất hiểu điểm này, Cảnh Liêm giống hết Cảnh Dụ, chỉ dịu dàng với người mình yêu

Nhưng thật sự bà cũng cảm thấy tình huống của Điền Khanh khiến em khó chấp nhận là rất hợp lí. Dù gì cách đối xử của con trai lớn đối với em mình rất khó coi. Bà không can thiệp nổi, mỗi lần đυ.ng đến thì mọi chuyện càng tệ hơn

"Anh ấy... không giống với Cảnh Liêm mà con quen biết"

Cảnh Liêm với Cảnh Huyên đứng ở ngoài nghe được tất cả. Y nhìn sắc mặt anh hai một chút, không biết đến lúc này mà anh còn tỏ ra mạnh mẽ làm gì

"Nếu anh để em ấy hoảng sợ chạy mất, em sẽ bắt lại vậy," Cảnh Huyên đút tay vào túi áo, má trái vẫn còn nguyên vết bàn tay sưng đỏ. "Có khi sau này Khanh Khanh sẽ trở thành em dâu của anh nhỉ?"

"Bớt nói nhảm đi," Hắn cười khẩy, hắn không tin mình không giữ được em.

"Anh, nếu như em có thể giúp anh lần này," Y thu hết dũng khí, nhìn thẳng hắn mà nói. "Chúng ta có thể quay về như trước không?"

Cảnh Liêm nhíu mày.

"Không được thì thôi... dù gì em cũng sẽ giúp mà.."

Cảnh Huyên từ xưa đến nay dù hắn có tàn nhẫn thế nào cũng không dám oán trách. Có lẽ một phần do y là nhà văn, có chuyện cũng nhắm mắt bỏ qua. Dù gì nguyên nhân mọi chuyện cũng xuất phát từ bản thân y

"Tôi chỉ thắc mắc, nếu không có Điền Khanh, cậu định sẽ chịu đựng tôi cả đời?"

"Có lẽ vậy..."

Hắn mỉm cười, quay lưng bước đi, để lại Cảnh Huyên ở đằng sau sững sờ, cái đau trên mông đang hành hạ là thứ duy nhất nhận thức được đây là sự thật

Lần đầu tiên sau mười bốn năm, anh hai cười với y.

_____

Hắn ngồi trong thư phòng, mở từng cuốn Album của hai anh em. Từ năm hắn 3 tuổi, Cảnh Huyên 1 tuổi cho đến năm hắn 16 tuổi, Cảnh Huyên 14 tuổi

Sau năm đó, hai người cũng không có lấy một tấm ảnh chụp chung.

Cảnh Liêm dùng một đêm dài để suy nghĩ. Có phải là hắn đã sai?

Hoa Manh mất rồi, lỗi là do y, thế những điều hắn làm có được xem là quá đáng không?

Nghĩ về mười bốn năm trước, hắn vẫn không nhịn được chút quặn lại trong tim. Nhưng bây giờ dường nhỉ chỉ còn cảm giác thương tiếc, chứ không chua xót như năm đó nữa

Thì ra vết thương nào rồi cũng sẽ lành...

Cảnh Liêm chỉ thắc mắc, hắn của hiện tại đang đắn đo về Cảnh Huyên là vì hắn muốn nhanh chóng giải quyết khúc mắc giữa bản thân và Điền Khanh, hay do hắn thật sự một phần nào đó vốn dĩ đã tha thứ cho y rồi?

Vế sau nghe không hợp lý đến mức hắn cũng cay đắng bật cười một tiếng. Mới ban nãy còn tát Cảnh Huyên, cầm roi đánh một trận. Hắn ngàn vạn lần không dám tin mình đã "tha thứ".

Quyển Album cuối cùng, có kẹp một lá thư. Cảnh Liêm mở bao bì kéo tờ giấy bên trong ra, tờ giấy trông khá cũ kĩ, có lẽ đã rất lâu đi..

"Hoa Manh mất rồi, mẹ biết con rất đau lòng. Nhưng Cảnh Liêm, con đối với Cảnh Huyên như vậy thì mọi thứ sẽ thay đổi sao?

Mẹ biết con rất căm ghét Cảnh Huyên, ba mẹ đã trách mắng em rất nhiều. Hôm đó em bị ba con đánh đến chảy máu, nó vẫn cương quyết không khóc xin tha một câu. Mẹ thấy em con cũng rất hối hận rồi.

Mẹ hiểu, chuyện này rất khó chấp nhận. Mẹ cũng không ép buộc con phải yêu thương em nhiều như trước. Nhưng mẹ mong con hiểu được, đến cuối cùng, chúng ta vẫn là gia đình.

Không biết liệu bức thư này con có đọc được không. Mẹ kẹp nó vào quyển Album này, vì mẹ biết một khi con còn cứng rắn không tha thứ cho Cảnh Huyên, con sẽ không mở nó ra. Nếu con đọc được bức thư này, thì Cảnh Liêm, con đã chấp nhận lại em rồi

Mẹ thương hai con.

Ngày X, tháng Y, năm Z"

Bức thư này đã nằm ở đây từ tám năm trước...

Có phải, trong lòng hắn đang thật sự chấp nhận lại Cảnh Huyên không?