Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 4: Lần đầu tiên

"Khanh Khanh, nói xem đây là cái gì?"

Hắn túm lấy con chó nhỏ đưa lên trước mặt em. Em hoảng sợ, gấp đến mức không nói được gì. Một là Tiểu Phồn bị đuổi, hai là em bị đuổi, ba là cả em lẫn chó bị đuổi ra khỏi nhà

"Khanh Khanh"

Kể từ lần gặp đầu tiên đến nay, em chưa từng nhìn thấy hắn tức giận

Em nghĩ, người trên đời này có lẽ đều giống nhau. Họ đều sớm chán ghét em, và muốn rời bỏ em

Cảnh Liêm nhìn bộ dáng của em, liền tự điều chỉnh lại thần sắc cũng như giọng mình. Hắn, thứ nhất, không được làm em cảm thấy hoảng loạn, thứ hai, không được khiến em rơi vào con đường cũ

Cún con dường như cũng phát sợ với hắn, nhỏ giọng kêu mấy tiếng càng làm Điền Khanh rối bời

Hắn thả cún con xuống, để nó chạy ra khỏi phòng rồi quay lại nhìn em. Hắn nghĩ mình đã doạ em sợ rồi

Cảnh Liêm thở dài, nhẹ kéo em vào lòng. Đứa nhỏ ngốc, không xin hắn đàng hoàng mà lại lén lút đem về nuôi như thế

"Hết, hết mùa tuyết rơi em sẽ đưa nó ra ngoài" Em run rẩy trong lòng hắn thế nào hắn biết rõ

"Khanh Khanh, anh có cấm em nuôi chó không?"

Điền Khanh biết, hắn chưa từng tận miệng nói không cho em đem chó về nhà

Chỉ có em tự bản thân suy nghĩ không thành, lại cho rằng hắn không cho em nuôi

Đến tận hôm nay Cảnh Liêm mới hiểu, hôm đó em nói về chó nhiều như vậy là vì lí do gì

"Khanh Khanh"

"Hức, không có"

Hắn nhẹ vỗ vỗ lưng em dỗ dành. Thật lòng không muốn trách em. Em ngốc nghếch như thế, hắn sợ làm em tổn thương

"Vậy tại sao phải lén lút nuôi như thế? Sao em không xin anh?"

Đứa nhỏ trong lòng hắn vẫn còn run rẩy khóc. Hắn không vội, cả đời này cũng không vội

"Có phải sợ anh không cho không?"

Đầu nhỏ gật gật.

"Bảo bối, người lớn hỏi thì phải trả lời. Nhìn anh nào"

Cảnh Liêm nhẹ nhàng dùng hai tay nâng mặt em lên. Xem kìa, khóc đến sưng cả mắt rồi

"Có gì muốn nói với anh không?"

"Xin.. xin lỗi"

"Anh không cấm em nuôi chó. Em cũng chưa từng hỏi xin anh. Khanh Khanh, em tự ý mang chó về nhà, lỡ nó có bệnh hay gì thì sao?"

Hắn im lặng một chút để em tiếp thu, quay sang lấy khăn lau mặt cho em rồi nói tiếp

"Đây là cơ hội cuối cùng cho em đấy. Em không nói được thì anh không cho nó ở đây nữa"

Cảnh Liêm thương em là thật

Cảnh Liêm nâng niu em là thật

Cảnh Liêm nuông chiều em là thật

Nhưng Cảnh Liêm không dung túng em cũng là thật.

"Anh, hức, em muốn nuôi chó"

"Anh biết em muốn nuôi chó. Muốn nuôi thì phải nói gì?" Hắn từng bước kiên nhẫn giảng giải

"Cho em nuôi chó, hức, xin anh"

"Em có chịu trách nhiệm cho nó được không?"

"Được, được ạ" Em điên cuồng gật đầu

"Ừm, anh cho phép em nuôi đó. Nhưng phải dạy dỗ nó đàng hoàng"

"Dạ"

Em vui đến mức cả hai mắt đều đong đầy ý cười. Vậy là hết mùa tuyết rơi thì em với Tiểu Phồn vẫn có thể ở bên nhau rồi

Nhưng dù gì em vẫn có chút áy náy trong lòng. Hắn như thế bỏ qua cho em sao? Không trách em, không mắng em sao?

"Cảnh, Cảnh Liêm..." Em kéo tay áo hắn. "Anh phạt em"

"Gì cơ?"

"Em... em không đúng"

Cảnh Liêm buồn cười, trên đời còn có một người ngốc như vậy sao? Hắn đã cho qua lại còn cố ý chui đầu vào lọ. Ừm, không phải hắn không có ý định phạt em, nhưng hắn sợ em uỷ khuất

"Vậy, Khanh Khanh, đến đây nằm xuống đi"

Hắn giúp em kéo quần xuống, cố ý lơ đi sự ngại ngùng trên gương mặt em. Nếu đã phạt, thì phải đàng hoàng

"Nhớ rõ, thứ nhất, em muốn gì thì phải nói với anh. Thứ hai, không được tự ý như thế này nữa, biết chưa"

Em gật gật, hai tai đỏ ửng, cúi xuống ôm lấy chân hắn. Bị đánh thì không phải lần đầu, nhưng bị hắn tận tay đánh, còn bắt cởi cả quần ra thế này, em chưa từng chịu

Hắn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy hông em giữ chặt trên đùi mình. Đây là lần đầu tiên hắn đánh em

Từng cái một đánh xuống đều đem em co rúm người lại. Bảo bối khởi đầu chịu phạt, không có nghĩa là không sợ bị phạt nha

Mười bàn tay, không nhiều, cũng không ít. Đến cái cuối cùng Cảnh Liêm đánh xuống, em bật khóc. Không phải vì đau, vốn dĩ mười bàn tay này chẳng tính là nặng nề so với em, nhưng em rất xúc động. Lần đầu tiên bị đánh mà em cảm nhận được người đó vì thương yêu em mới đánh phạt em, chứ không phải là đánh trút giận

"Đau lắm sao?"

Cảnh Liêm nhìn em đầy nước mắt thì lo lắng ôm chặt em vào lòng. Những cái đánh vừa rồi hắn thật sự rất không nỡ, hắn sợ em không chịu được, hắn sợ hắn đánh vào quá khứ của em

"Ngoan, ngoan nào. Đau lắm đúng không? Anh xoa cho nhé, bảo bối đừng khóc"

Em rất ít nói chuyện. Hắn cũng cảm thấy không thành vấn đề. Từ khi có em, những quy tắc trong cuộc đời hắn dần dần bị gỡ xuống. Hắn chấp nhận bản thân như một người khởi đầu nói chuyện và giúp em vượt qua quá khứ. Việc hắn lẩm bẩm một mình mà không có tiếng đáp lại cũng trở nên khá bình thường rồi

Không sao, Cảnh Liêm cho phép.

"Xin lỗi.."

"Không sao, không trách em nữa"

Điền Khanh cảm thấy rất ấm áp. Nghĩ đến hai mươi mấy năm qua chịu khổ cuối cùng cũng gặp đúng người rồi lại khiến em muốn chảy nước mắt, tay vô thức siết chặt ôm lấy hắn

"Khanh Khanh, nghe anh nói chút được không?" Hắn xoa đầu em, dịu giọng. "Anh dùng cách này phạt em là muốn em nhớ rõ sai lầm. Nhưng nếu cách phạt này khiến em nhớ lại chuyện cũ, thì anh không dùng nữa, em thấy thế nào?"

"Em, em không sao"

Nếu sau mỗi khi bị đòn lại được nâng niu thế này, em cảm thấy không có vấn đề gì nữa...

"Anh rất tốt bụng"

Em lẩm bẩm nói, dụi mặt vào ngực hắn. Cảnh Liêm không kiềm được bật cười thành tiếng, hôn lên trán em một cái thật kêu

"Cảm ơn bảo bối"

Hi vọng mỗi ngày em lại nói với anh nhiều hơn một câu. Nhưng nếu không cũng không sao, bảo bối. Anh có thể cả đời này một mình nói chuyện, chỉ cần em bên cạnh nghe anh là được