Ấm Áp Nhất Là Khi Tuyết Rơi

Chương 2: Tiểu Phồn

Cảnh Liêm giận muốn điên người. Em. Lại. Chạy. Loạn!

Không chỉ chạy loạn, còn dám nói dối hắn là dắt cún đi dạo sẵn ghé ngang nhà bạn một chút. Em là lỡ khiến cún chạy mất, đành phải đi tìm.

Nhưng hắn không phạt được cún, trước mắt phạt Điền Khanh đã

Hắn chật vật một tay bế người một tay bế cún đi vào nhà. Tiểu Phồn về lại nơi quen thuộc thì nhảy xuống đủng đỉnh bước vào ổ bông, chẳng thèm màng đến người vì mình mà sắp bị phạt

Cảnh Liêm biết rõ em rất nhút nhát. Nên cho dù tức giận, hắn vẫn có lí trí mà bình tĩnh với em chứ không thể quát em sợ chạy đi mất

Điền Khanh yên phận để anh đưa lên phòng. Giờ khắc này là em sai, em không có quyền phản kháng. Cho dù có... em cũng không dám phản kháng..

Nhìn hắn mở tủ rút ra cây thước dài bằng gỗ em hay dùng để đo khi thiết kế bản thảo, hốc mắt em có chút hồng lên. Số lần em bị phạt bằng thước chỉ đếm trên đầu ngón tay

Cảnh Liêm đặt em nằm nửa người lên giường, một tay đè lưng em, tay kia kéo quần em xuống rồi bắt đầu vung thước

"Em còn dám nói dối cả anh? Anh có cho em nói dối không?"

"Lần trước anh phạt em không nhớ rõ trong lòng sao? Trời tối như vậy ra đường, lỡ ai bắt cóc em thì anh phải thế nào?"

Mười mấy thước đánh xuống đủ để khiến em khóc ướt cả đệm. Em rất ngoan nên ít khi bị hắn phạt. Thước cũng là bất đắc dĩ những lỗi lớn mới dùng đến. Em biết hắn rất ghét em nói dối, nhưng em chỉ vì muốn tìm cún mà thôi

Mông em bị thước đánh đến sưng đỏ, Điền Khanh run lẩy bẩy nắm chặt miếng trải giường, để cho nước mắt lã chã rơi dọc theo hai má. Em đau...

Thước không đánh nữa. Hắn đặt thước xuống giường, khoanh tay dựa vào tường im lặng nhìn em. Em luôn như thế. Luôn nhu nhược chịu đựng, một khi bị phạt liền không dám xin tha. Em vì quá khứ mà luôn thu mình, không dám mạnh mẽ vì sợ sẽ lại bị dập tắt. Sự yếu đuối của em... khiến hắn đau lòng, đồng thời muốn khiến cho em dũng cảm hơn

"Ngày mai đem Tiểu Phồn vứt đi"

Em kinh hãi quay đầu nhìn hắn. Cảnh Liêm thấy mắt em đỏ lại càng đỏ hơn. Được rồi, hãy nói với hắn rằng em muốn giữ lại Tiểu Phồn đi. Chỉ cần em nói, hắn sẽ đồng ý. Hắn muốn em phải nói ra ý kiến của mình

Nhưng Điền Khanh cuối cùng chỉ biết im lặng, lén lút chùi hai hàng nước mắt đang chảy vào gối. Tiểu Phồn là bạn thân của em khi hắn vắng nhà

"Em không thương Tiểu Phồn sao?"

"Có... em thương Tiểu Phồn"

"Vậy vì sao không xin anh giữ Tiểu Phồn lại?"

Điền Khanh ngẩng người

Đúng, vì sao em không xin hắn giữ cún cưng lại?

"Khanh Khanh, đã bao giờ anh từ chối em chưa?"

Dù trước đây Điền Khanh chưa từng mở miệng cầu xin cái gì, nhưng hắn biết rõ em muốn nên đáp ứng. Có thể hiểu, hắn chưa từng từ chối em

"Anh chưa từng từ chối em, nhưng sao em không bao giờ dám xin anh?"

"Em giữ mãi mọi thứ trong lòng thế này sẽ rất khó chịu. Anh thương em, nên em có thể chia sẻ với anh"

"Khanh Khanh, anh là người yêu em. Để anh nuông chiều em, được chứ?"

Em ngơ ngác gật đầu. Hắn giúp em lau đi nước mắt còn đọng lại trên gương mặt xinh đẹp. Em hiểu rồi, vấn đề của em là em luôn im lặng chấp nhận. Nếu là người khác, có lẽ đã sớm bỏ rơi em rồi

"Khanh Khanh, em có muốn giữ lại Tiểu Phồn không?"

"Muốn.."

"Vậy em phải nói thế nào?"

Điền Khanh cắn cắn môi, em phải nói thế nào?

Em... đã rất lâu chưa từng dám cầu xin..

"Đừng sợ, anh không ăn thịt em"

Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc em. Đối với em, nhất định phải có kiên nhẫn. Hắn không thể bắt một trái tim tổn thương phải lành lặn trong một khoảng thời gian ngắn được. Yêu thương chính là theo chặng đường dài mà thay đổi tất cả

"Cảnh Liêm, anh đừng vứt Tiểu Phồn"

Đây là lời em thu hết dũng cảm để nói ra. Cảnh Liêm vui vẻ xoa xoa mái tóc em.

"Được, không vứt Tiểu Phồn"

Dù gương mặt đỏ bừng còn ươn ướt nước, hắn có thể thấy hạnh phúc lăng xăng trong đáy mắt em

"Nhưng phải có điều kiện. Hôm nay em vì Tiểu Phồn chạy loạn, em xem phải thế nào?"

"Nha... anh đã đánh rồi.." Cái đau trên mông vẫn âm ỉ, nãy giờ đánh chưa đủ sao?

"Ban nãy phạt em vì nói dối anh rằng em đã ngủ. Bây giờ mới là phạt tội chạy loạn này" Cảnh Liêm yêu thương nhéo mũi em, rồi nâng em đặt nằm sấp lên đùi mình

Điền Khanh hơi lo sợ, nhưng vì giữ lại Tiểu Phồn, em đành chịu phạt.

"Lần này anh phạt Khanh Khanh 20 cái. Đáng lẽ phải phạt nặng hơn vì đây là lần thứ hai rồi. Nhưng vì anh đã phạt em bằng thước, nên chỉ 20 cái thôi. Sau này còn dám chạy loạn một lần nữa, 50 roi mây, rõ chưa Khanh Khanh?"

"Dạ rõ..." Em ỉu xỉu ôm lấy chân hắn

Cảnh Liêm muốn kết thúc nhanh nên bắt đầu vung tay đánh. Em siết chặt bắp chân hắn, ngoan ngoãn chịu phạt. Hai mươi bàn tay không nhiều, nhưng với lực đánh của hắn thì cực kì đau. Hắn vòng một tay giữ eo em lại, di dời vài bạt tay cuối xuống phần giao nhau giữa mông và đùi. Em nức nở kêu la mấy tiếng rồi lại cố gắng giữ im lặng

"Ngoan, anh thương em nhất mà"

Hắn đỡ em ngồi vào trong lòng mình, dịu dàng vỗ về em. Em nhỏ giọng sụt sùi, vùi mặt vào vai hắn. Phía sau em đau khiến em chẳng dám động nhiều

"Đã ăn tối chưa?"

"Trước khi tìm Tiểu Phồn em đã ăn mì"

"Mì không tốt cho sức khoẻ, sau này đói thì lấy há cảo ra hấp lên ăn"

"Em hiểu rồi"

"Ngoan"

Cảnh Liêm dời tay xuống xoa cho em. Điền Khanh mặt mũi hồng hồng tựa vào l*иg ngực hắn hưởng thụ. Hắn rất vui, hôm nay đã dạy được em cách nói ra suy nghĩ và ý kiến của mình. Hắn không hi vọng em lập tức thích nghi với sự tự do hiện tại, cho dù em mỗi ngày chỉ mở lòng được một chút, hắn vẫn chịu được

Bởi vì, Cảnh Liêm dùng cả đời này để nâng niu, cưng chiều em