Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Phiên ngoại: Nhật Quang Hoa.

Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân...

---------

Đôi mi Giang Trừng khẽ run rẩy, miệng lẩm bẩm vài từ ngữ. Lam Hi Thần nằm bên cạnh thấy như vậy liền có chút lo lắng khẽ sờ trán Giang Trừng, khẽ gọi. Giang Trừng chớp mắt mấy lần rồi tỉnh dậy, có vẻ như khá mệt mỏi.

-A Trừng, gặp ác mộng sao... - Lam Hi Thần nhẹ nhàng vỗ vai Giang Trừng, giọng nói dịu dàng.

Giang Trừng khẽ dựa vào lòng Hi Thần nhẹ nhàng nói:

-Không...không phải ác mộng. Ngươi đừng lo...

Giang Trừng cảm nhận hơi ấm cùng mùi đàn hương thanh nhã, cơ thể liền thả lỏng. Giang Trừng nhớ đến giấc mơ vừa nãy liền cười nhẹ. Mơ thấy năm mình hai tuổi, gặp phải ác mộng, mẫu thân nhất định sẽ ôm lấy, nhẹ vỗ về, miệng cằn nhằn nhưng lại dịu dàng ru hắn ngủ. Giang Trừng lại nhớ thời điểm y ngủ cùng Ngụy Vô Tiện nếu như gặp ác mộng tên đó chắc chắn sẽ lay tỉnh rồi bày trò trêu đùa. Nhưng sau đó a nương mất rồi, Ngụy Vô Tiện cũng đi rồi, gặp ác mộng cũng chỉ có thể âm thầm mà ngồi một mình. Mà hắn không được phép yếu đuối, có quá nhiều thứ phải bảo vệ. May mắn trong cuộc đời hắn lại xuất hiện tia sáng mang tên Lam Hi Thần.

-Hoán, ta muốn nghe ngươi thổi sáo...

Lam Hi Thần dịu dàng gật đầu, lại lấy cây sáo bắt đầu thổi. Lam Hi Thần nhớ đến giây phút Giang Trừng tựa vào lòng y, khóc, cũng lúc đó là khúc tiêu này. Bản thân có thể khiến ngươi hạnh phúc chính là may mắn của ta.

Giang Trừng nghe tiếng tiêu, không bao lâu liền ngủ.

Giang Trừng mơ hồ nhìn thấy cha và nương đang nắm tay nhau mỉm cười rất hạnh phúc mà bên cạnh còn hai người mặc y phục màu đen.

Lam Khải Nhân nhìn Nhật Quang Hoa, khuôn mặt khẽ sửng sốt.

-Hoa?

Hồ Lục đan hoa thành vòng còn cười nói:

-Đẹp mà, chúng ta trồng một ít đi.

Lam Khải Nhân nhướng mi nhìn vị nào đó đã bao nhiêu tuổi đầu còn trẻ con như vậy. Hồ Lục không để ý ánh mắt của Khải Nhân còn đội vòng hoa lên đầu y rồi dùng tốc độ sét đánh không để Khải Nhân kịp phản ứng hôn y một cái.

-Khải Nhân, ngươi đeo quả nhiên rất hợp.

Lam Khải Nhân ban đầu bị đánh úp có hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng bình ổn tháo vòng hoa xuống, nhéo cho Hồ Lục một cái:

-Ngươi làm mấy trò này còn ra thể thống gì?

-Thúc phụ... - Lam Tư Truy rụt rè đằng sau khẽ cất tiếng.

Lam Khải Nhân khẽ ho nhướng mi nhìn. Lam Tư Truy không giấu nổi tò mò. Cậu chưa từng nhìn thấy loài hoa này a. Nếu mang hoa này cho A Lăng nhất định hắn sẽ thích. Nhìn ánh mắt của Lam Tư Truy, Hồ Lục vui vẻ đến giảnh giải còn đưa cho Tư Truy vòng hoa, mỉm cười đầy ẩn ý. Lam Khải Nhân nhìn chỉ có thể thở dài.

Giang Trừng đi đến nhìn mấy bông hoa, mấy bông hoa đó đã từng xuất hiện trong giấc mơ. Lúc này Giang Trừng mới sực nhớ hoa này không phải là ở Thiên Hoành Quốc sao? Giang Trừng lúc này cũng nhận ra khung cảnh mấy người đứng giữa rừng hoa này còn có cả thúc phụ và Hồ thúc nữa. Không lẽ là do nghĩ nhiều quá nên mơ ?

-Hồ thúc, hoa đó...cha mẹ con...từng đến Thiên Hoành Quốc sao?

Lam Khải Nhân khẽ lắc đầu nói:

-Không, bọn họ chưa từng đến.

Chắc do bản thân nghĩ nhiều quá nên mơ rồi. Giang Trừng nhìn mấy cánh hoa, liền nhẹ vuốt.

Lúc này Hồ Lục liền nói:

-Nhưng mà cha con từng nhìn thấy hoa này rồi?

Giang Trừng a lên một tiếng. Hồ Lục quay sang nhìn Khải Nhân cười cười. Khải Nhân liền đỏ mặt nhìn đi chỗ khác.

-Hồi đó, bọn ta đi săn đêm cùng nhau. Cha con, ta và Khải Nhân cùng với cha mẹ của Ngụy Vô Tiện nữa ở khu vực cấm địa đó. Sau lần đó thì không một ai được phép tới đó nữa.

Hồ Lục nhìn Giang Trừng bỗng nhớ lại chút chuyện bật cười.

-Định mệnh a...

Giang Trừng cầm theo bông hoa mơ hồ đi về phòng.

Hồ Lục đem Khải Nhân đi đến khu vực cấm địa. Khải Nhân ngạc nhiên, nhớ đến lời của Thu liền nhìn Hồ Lục nhận lại ánh mắt yên tâm đi của Hồ Lục. Lúc này y lại nghe được một tin động trời. Hồ Lục kể việc đi vào mộng cảnh...

Trường Trạch thích Phong Miên, Phong Miên thích Tàng Sắc mà Tàng Sắc lại thích Ngu Tử Diên khiến cho Khải Nhân nhất thời loạn hết cả lên. Lam Khải Nhân cũng mới hiểu cái câu định mệnh a của Hồ Lục lúc đó.

Bọn họ lần nữa đi đến nơi này nhưng lần này không phải là một phố xá đông đúc mà là một tòa biệt viện lớn, xung quanh hoa lá cỏ cây, không khí trong lành. Thu đã ngồi đó, nhìn bọn họ mỉm cười:

-Lâu rồi không gặp.

Giang Trừng về Liên Hoa Ổ, y đến thư phòng. Lòng bắt đầu hoài niệm kí ức cũ. Trùng hợp ở một góc tối phát ra ánh sáng mờ nhạt hiện rồi tắt, Giang Trừng lấy ra thì phát hiện là một đóa Nhật Quang Hoa cài vào một bức thư nhưng đã lâu rồi nên chữ cũng mờ, thư cũng bị cháy xém một góc.

Giang Trừng đọc được không nhiều chỉ được vài nét chữ.

"Phong Miên, huynh sắp thành thân rồi.

Nói điều này có lẽ huynh ....ghét ta...

Phong Miên...thật ra...ta...thích.... "

Trong căn thư phòng đó, Trường Trạch đã viết xuống bức thư kia còn cài vào một bông hoa Nhật Quang y giữ từ nơi đó nhưng người đó không có đọc được bức thư này.

Trong căn phòng cũ của Ngu Tử Diên có một cây trâm cài màu tím vô cùng xinh đẹp. Đó cũng là món quà mà Tàng Sắc tán nhân dành tặng cô.

Nguyện ước của ta chính là hi vọng ngươi được hạnh phúc.

- A Trừng, đang làm gì vậy?

Giang Trừng giật mình vấp chân vào một sợi dây kéo ra một hộp đồ nhỏ cũ. Lam Hi Thần lo lắng đi đến bên cạnh. Giang Trừng cầm hộp lên mở ra. Bên trong chính là tranh vẽ y còn có mẫu thân, còn có mấy tờ giấy ghi chú thích nên tặng quà gì. Giang Trừng cầm lên miếng ngọc bội cũ.

-Miếng ngọc bội này là mẫu thân tặng cho cha nhưng không may bị ta làm vỡ, mẫu thân kêu ông vất đi nhưng không ngờ ông vẫn giữ.

Giang Trừng lại nhìn tua rua kiếm bật cười nói.

-Ta lén làm tua rua kiếm này muốn tặng cho nương và cha để hai người bọn họ đeo nhưng mà Ngụy Vô Tiện đã tặng cho cha rồi ông còn cười nói nó rất đẹp đeo suốt cho nên ta cất đi không tặng nữa. Ta có chút buồn bã nên tâm trạng không tốt lắm, lúc đi chơi với Ngụy Vô Tiện không cẩn thận bị ngã. Ngụy Vô Tiện xây xát hết cả người, nương liền giáo huấn hai bọn ta như thường lệ vẫn là cha và tỷ tỷ cầu xin. Nương mặc dù mắng ta nhưng rất dịu dàng thoa thuốc, cũng lúc đó người mới thấy tua rua ta làm liền đeo còn xoa đầu ta. Ta nhận ra làm mất tua rua tặng cha liền lén đi tìm thế là tối ta bị cảm mạo rồi, a tỷ nấu canh sườn cho ta bị tên Ngụy Vô Tiện đó ăn lén hết. Ta vừa mệt vừa tức nữa. Tính khí vẫn còn trẻ con liền không để ý hắn. Vô Tiện lo lắng tìm cách dỗ ta. Ta giận không phải vì hắn ăn mất canh sườn mà là vì phụ thân đi bôi thuốc cho Ngụy Vô Tiện tại sao lại không đến thăm ta...

Giang Trừng ngậm ngùi nói:

-Giờ ta nhớ rồi...người có đến. Lúc đó ta mơ màng mở mắt thấy người sẽ sờ trán ta, ta cứ nghĩ đó là mơ chứ. Tua rua ta tưởng mất hóa ra người tìm thấy còn giữ lại...người biết ta làm cho người.

Lam Hi Thần nhẹ nhàng ôm lấy Giang Trừng.

-A Trừng.

Giang Trừng trong lòng Lam Hi Thần mỉm cười nói:

-Hoán, thật tốt khi có ngươi...