Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 50

Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân...

---------

Khải Nhân nhàm chán đi tới vườn thương uyển. Cảnh vật ở đây thực sự quá đẹp cứ như lạc vào Bồng Lai tiên đảo. đủ loại hoa cỏ. Trong một đình viện nhỏ, Hồ Nhất đang ngồi đó cũng không biết đang làm gì. Khải Nhân định đi đến chào hỏi nhưng dừng lại cước bộ. Nam nhân cùng đi với Hồ Nhất, người tên Cẩm Hàn kia đi tới bê theo điểm tâm cùng trà. Hồ Nhất dưới sự chăm sóc của người kia có vẻ không tình nguyện nhưng cũng không ghét bỏ, vẫn là dung túng cho hắn phần nào đó.

Điều này khiến Khải Nhân dấy lên nghi ngờ.

-Khải Nhân, ngươi đang làm gì vậy?

Âm thanh của Hồ Lục khiến Khải Nhân giật mình vội vã xoay người lại định kéo Hồ Lục đi không để cho hai người kia biết nhưng Hồ Nhất và Cẩm Hàn đã nhận ra sự xuất hiện của hai người họ mà Hồ Lục cũng nhìn thấy ca ca mình. Hồ Lục thấy Cẩm Hàn đứng bên cạnh liền hùng hổ nắm tay Khải Nhân đi tới.

-Ca.

Hồ Nhất gật đầu một tiếng. Hồ Lục nhìn sang phía Cẩm Hàn nói:

-Ngươi làm gì ở đây?

Cẩm Hàn nhẹ nhếch miệng nói:

-Chăm sóc cho điện hạ. Đó là công việc của tôi mà.

Hồ Lục nghe xong cảm thấy ngứa mắt. Trước đây rõ ràng Cẩm Hàn trông vẫn bình thường, nhu nhã thế mà sao giờ đáng ghét như vậy? Hồ Nhất thấy ánh mắt của em trai liền cất tiếng nóI:

-Cẩm Hàn, ngươi đi pha trà đi.

Cẩm Hàn ngoan ngoãn vâng lời đi pha trà.

-Ca, Cẩm Hàn có thể tin tưởng giữ lại bên người? - Hồ Lục hỏi. Ca ca ghét nhất là kẻ phản bội. Huynh ấy trước giờ cực kì nghiêm khắc. Xảy ra chuyện lần trước vốn dĩ Cẩm Hàn nhất định sẽ bị trừng phạt...

-Hắn. Tin được. - Hồ Nhất nhìn theo hướng Cẩm Hàn vừa đi rồi nói.

Hồ Lục vẫn không thể chấp nhận được chuyện này nhưng cũng không thể làm gì . Huynh ấy lại tin tưởng Cẩm Hàn như vậy. Khải Nhân xoa xoa tay Hồ Lục khiến cho hắn bình tĩnh lại. Hồ Lục nhìn Khải Nhân, khóe miệng mỉm cười

Hồ Nhất nhìn Hồ Lục cùng Khải Nhân ánh mắt trao nhau nhưng tim cũng không còn đau, không một cảm xúc nào, thậm chí trong mắt lại vô tình xuất hiện hình bóng Cẩm Hàn. Hồ Nhất lúc này bỗng bật cười. Hắn đúng là điên rồi!

Lúc Cẩm Hàn bê trà đến thì Hồ Lục và Khải Nhân đã đi rồi nhưng Cẩm Hàn giống như biết trước nhẹ nhàng đặt ly trà xuống bàn. Hồ Nhất nhìn ly trà sóng sánh. Hắn vẫn luôn thích loại trà này, Cẩm Hàn cũng luôn mang trà này cho hắn. Nhưng Hồ Nhất không biết trà này tên gì? Lúc muốn uống cũng không tìm được để uống.

-Trà này tên gì? Ở đâu vậy?

Cẩm Hàn nhẹ nhàng đáp lại:

-Ái Nhất, trà do ta tự làm.

Hồ Nhất sững lại, khuôn mặt hơi đỏ, cuộc sống của hắn luôn mang theo hình bóng người kia. Cẩm Hàn cúi người xuống hôn Hồ Nhất.

Hồ Lục đứng phía xa nhìn sững sờ, não đình trệ hoạt động . Có chút không chấp nhận được nhưng tương lai lại nói cho Hồ Lục biết người hiểu ca ca hắn nhất, ở bên cạnh ca ca hắn nhiều nhất là Cẩm Hàn.

-Hồ Lục. Đi thôi.

Khải Nhân nắm lấy tay Hồ Lục kéo đi. Đối mặt với sự hoang mang của Hồ Lục, Khải Nhân lộ ra nụ cười nói:

-Nếu như ca đã chọn Cẩm Hàn vậy chứng tỏ hắn cũng rất tốt. Đừng lo.

-Ừ, ngươi nói đúng.

Tin nhị hoàng tử Hồ Lục thành thân truyền đi khắp vương quốc, Người ta không khỏi băn khoăn rốt cuộc là vị nào lại may mắn thành thân cùng nhị hoàng tử, trở thành vương phi.

Buổi tối, giờ ăn cơm cũng là lúc họp mặt, Hoa Vô Lạc cũng trở về. Trên bàn ăn, mọi người đều đông đủ. Khải Nhân ngồi bên cạnh Hồ Lục, Hoa Vô Lạc ngồi bên cạnh Hồ Nhất. Thanh Thủy, cha mẹ Hồ Lục thì ngồi ở đầu bàn.

Hạ nhân đem thức ăn bày lên bàn. Thức ăn bày đầy đủ trên bàn. Hồ Vương Lãnh liếc nhìn một cái sau đó liền gọi hạ nhân nói.

- Gọi Cẩm Hàn đến đây.

Cẩm Hàn vừa đến, Liễu Thanh Tuyết liền mỉm cười kêu Cẩm Hàn ngồi vào bàn ăn.

Hồ Nhất ngẩng đầu, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên. Hồ Lục cũng không tin nổi. Ngồi vào bàn ăn cơm đồng nghĩa là nhận định Cẩm Hàn là người thuộc gia đình họ. Cẩm Hàn ngạc nhiên nhưng rồi nộ ra nụ cười khó thấy, nội tâm vô cùng vui vẻ nhưng mà ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, cung kính mà ngồi xuống cạnh Hồ Nhất phía bên trái.

Liễu Thanh Tuyết ánh mắt hiền từ, mỉm cười nhìn Hồ Nhất. Hồ Vương Lãnh thì không tỏ ra cảm xúc gì, khuôn mặt lạnh lùng như thường. Đông đủ hết mọi người thì bắt đầu ăn.

Hồ Lục gắp cho Khải Nhân một miếng cá. Liễu Thanh Tuyết vui vẻ mở miệng nói.

-Hồ Lục, Khải Nhân, bọn ta ngày kia sẽ tổ chức đại điển thành thân cho hai đứa. Hai đứa thấy thế nào?

Hồ Lục ngay lập tức đồng ý. Khải Nhân suýt sặc, quyết định có vẻ hơi nhanh thì phải. Hồ Lục đồng ý rồi, mọi người đều dồn ánh mắt về phía Khải Nhân, y gật đầu một cái. Liễu Thanh Tuyết nở nụ cười vui vẻ. Hoa Vô Lạc kể mấy câu chuyện nhỏ, bọn họ vừa nghe vừa chậm rãi ăn. Khải Nhân cảm nhận được không khí náo nhiệt, ấm áp của gia đình.

Vì chuyện đại điển thành hôn của Hồ Lục và Khải Nhân cho nên Liễu Thanh Tuyết cùng với Hoa Vô Lạc nắm tay đi xem cách bài trí còn kéo theo cả Thanh Thủy nữa. Hồ Vương Lãnh chỉ nhìn một cái, Hồ Lục và Hồ Nhất lập tức biết ý mà đi vào thư phòng. Chỉ còn lại Khải Nhân và Cẩm Hàn, hai người đều muốn đợi người của mình về rồi mới đi. Cả hai người ngồi trong phòng bên cạnh, hạ nhân sau khi bưng trà lên thì đi ra.

Khải Nhân yên lặng tĩnh tâm tình cờ cảm nhận được điều gì đó ngẩng mặt lên. Thoáng qua, y nhìn thấy thân ảnh của Cẩm Hàn trở nên mờ nhạt. Muốn hỏi hắn nhưng cửa mở, Hồ Lục cùng Hồ Nhất đi vào rồi. Cẩm Hàn nhanh chóng đi đến bên Hồ Nhất.. Hồ Lục nhìn ánh mắt Khải Nhân cứ gắt gao bám trên người Cẩm Hàn, có chút không vui.

-Có chuyện gì mà ngươi cứ nhìn suốt vậy?

-Lúc nãy, hình như ta đã thấy thân ảnh của Cẩm Hàn mờ nhạt như sắp biến mất vậy?

Hồ Lục lúc này nhìn Cẩm Hàn đang xun xoe bên anh trai mình, trông có vẻ bình thường nhưng lời Khải Nhân nói không sai.

-Đừng lo quá, ngày mai đi nói với ca ca. Giờ đi nghỉ trước nhé, mai sẽ có nhiều việc cần làm đó.

Khải Nhân gật đầu sau đó Hồ Lục liền nói:

-À đúng rồi, sư tỷ đã tìm ra kết giới và đóng nó lại rồi. Tỷ ấy nói muốn mở kết giới liên kết nơi này với Lam gia. Như vậy sau này hai nơi có thể dễ dàng đi qua hơn. Đại điển thành thân của chúng ta không phải nên mời mấy hậu bối đến dự sao?

Khải Nhân nghĩ đến liền cảm thấy xấu hổ. Dù gì y cũng là một lão nhân rồi.