Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 42

Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân...

-------

-Điện hạ... ta thực sự rất nhớ người!

Hồ Nhất muốn giãy ra nhưng không được, chỉ có thể bất lực kêu một tiếng:

-Cẩm Hàn...ngươi...

Cẩm Hàn dụi dụi vào cổ Hồ Nhất giống như một chú mèo con đang tìm kiếm sự an ủi từ chủ nhân. Hồ Nhất cảm thấy ngưa ngứa, nghiêm giọng nói:

-Buông ra!

Cẩm Hàn ngoan ngoãn buông tay ra. Hiếm khi Hồ Nhất mới nhìn người trước mặt, gương mặt Cẩm Hàn hiện lên nét tiều tụy. Hồ Nhất rũ mắt xuống, né tránh ánh mắt người kia.

Món nợ ân tình là thứ khó trả nhất.

Hồ Nhất biết rõ mình bị thương nhẹ như vậy là vì từ đầu đến cuối đều được Cẩm Hàn bảo vệ. Càng biết bản thân hắn và Hồ Lục có thể thoát ra là nhờ Cẩm Hàn.

Lại càng nhớ khuôn mặt của Cẩm Hàn trước khi hắn và Hồ Lục bị đẩy ra khỏi thế giới:

-Ta không muốn chuyện này xảy ra. Ta chỉ là muốn ngài hoàn toàn thất vọng về hắn...Chỉ muốn ngài nhìn ta nhiều hơn một chút.

Cẩm Hàn bất chấp ở lại khiến cho yêu nữ bắt buộc phải mang Hồ Nhất đến bên Cẩm Hàn thì hắn mới chịu rời đi. Hồ Nhất lại nhất quyết muốn cứu Hồ Lục cho nên cuối cùng Cẩm Hàn liền ở lại để hai người kia rời đi.

-Ngươi mau đi đi. Chuyện đó ta không truy cứu, coi như không có gì xảy ra. -Hồ Nhất sau một hồi trầm ngâm liền lạnh lùng nói.

Cẩm Hàn nghe xong cười lạnh một tiếng. Hồ Nhất nhíu mày nhìn Cẩm Hàn, người kia liền ép Hồ Nhất một phát lên tường. Hồ Nhất muốn đẩy Cẩm Hàn ra nhưng không được. Không biết từ khi nào hắn đã mạnh lên như vậy. Cẩm Hàn nhìn Hồ Nhất đắm đuối, bàn tay vuốt ve sườn mặt Hồ Nhất rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ấm áp kia.

Hồ Nhất bị hôn, sững người sau đó nhanh chóng hồi thần cố thoát ra, máu từ khóe môi chảy xuống, Cẩm Hàn vẫn không chịu buông ra. Mùi máu tanh xộc lên mũi khiến Hồ Nhất có phần mơ hồ. Hồ Nhất bị hôn đến không thở nỗi, Cẩm Hàn mới lưu luyến buông ra, môi bị cắn đến chảy máu lại khiến Cẩm Hàn mang một nét đẹp yêu mị khó hiểu.

-Điện hạ...của ta. - Cẩm Hàn lau vết máu đi lại khẽ hôn lên trán Hồ Nhất rồi nói.

-Ngươi?! - Hồ Nhất tức giận, ánh mắt liếc về phía Cẩm Hàn đầy rét lạnh. Là người bình thường có khi sợ mất mật. Hồ Lục nhìn thấy ánh mắt này của anh hai cũng phải sợ hãi.

Cẩm Hàn không sợ hãi ngược lại càng vui vẻ như được thưởng:

-Thật tốt.

Ngài đang nhìn ta, chỉ mình ta...

Hồ Nhất nhìn Cẩm Hàn cười, lại cảm thấy xấu hổ. Bỗng nhiên lại bị bế lên, Hồ Nhất muốn nói nhưng lại chỉ có thể ư ư vài tiếng.Miệng bị Cẩm Hàn hạ cấm chú không nói được. Cẩm Hàn bế người đi qua một cửa không gian.

Hồ Lục sau khi khỏi bệnh vẫn tiếp tục ở ké phòng Khải Nhân mà y đối với việc này xem như không nhìn thấy để cho Hồ Lục tự nhiên. Sáng ra, Hồ Lục thức dậy vui vẻ tới phòng bếp muốn làm ít điểm tâm. Tâm trạng Hồ Lục vui vẻ nên gặp môn sinh nào cũng tươi cười rạng rỡ như ngàn hoa đua nở khiến cho bọn họ đỏ mặt. Khụ...khụ...con người ai cũng yêu cái đẹp!

Cảnh Nghi sáng sớm gặp Hồ Lục tính chào một tiếng nhưng liền im bặt. Khoan, vừa nãy hướng Hồ thúc đi ra là viện của sư thúc mà...Không thể nào? Chắc mình nhìn nhầm đi...Hồ thúc sao có thể? Cảnh Nghi nghĩ đến liền rùng mình.

Thế rồi đến lúc Cảnh Nghi đến phòng bếp lại thấy Hồ thúc bê một đĩa điểm tâm mà Lam Khải Nhân. Lãm lão tiên sinh nghiêm túc lạnh lùng ghét đoạn tụ đang ngồi một bên ăn điểm tâm. Hai người còn cười nói vui vẻ. Khung cảnh mặc dù trông như hai người bạn thân thiết nhưng không hiểu sao Cảnh Nghi lại cảm thấy chói mắt.

Cảnh Nghi day đầu. Tại sao trông lại giống như Hàm Quang Quân với Ngụy tiền bối thế nhỉ?

Cảnh Nghi lại tiếp tục nhìn. Hồ thúc hôn trán Lam thúc nhưng mà ngài không phản ứng mặc kệ. Ôi trời ơi,tam quan vỡ vụn rồi, Cảnh Nghi bàng hoàng đến nỗi suýt hét lên nhưng bị ai đó bịt miệng lôi đi. Nhìn lại mới phát hiện ra là Ngụy tiền bối.

Ngụy tiền bối dặn dò không được nói ra ngoài. Cảnh Nghi gật đầu lia lịa. Hắn mới không dám nói a!

Trạch Vu Quân, Hàm Quang Quân, Tư Truy đoạn tụ rồi hắn không thể đoạn tụ ........Cảnh Nghi gào thét trong lòng.

-Cảnh Nghi, có chuyện gì vậy? Sắc mặt ngươi sao kém thế! - Tư Truy quan tâm hỏi han.

Cảnh Nghi thở dài bày vẻ mặt "ta ổn" nhưng thật ra mới không có ổn chút nào. Tư Truy thấy Cảnh Nghi không muốn nói nên cũng không nhiều lời, đi đến bên chỗ Kim Lăng. Bọn họ dự định ra ngoài đi săn đêm tiếp. Cảnh Nghi nhìn hai con người tình tứ kia lại nhớ đến cảnh tượng mình thấy trong phòng bếp, rùng mình cáo bệnh ở nhà. Kim Lăng oán trách một chút nhưng thật ra đi cùng Tư Truy là đủ rồi. A Lăng không muốn có thêm cái bóng đèn.

Cảnh Nghi nhìn hai con người thấy hắn ở nhà còn vui vẻ đi với nhau oán giận không thôi.

Nghoảnh mặt tiếp nữa lại thấy tông chủ tình tứ với Giang tông chủ. Cảnh Nghi triệt để cảm thấy thế giới này đang bài xích hắn! 180 độ xoay người đều thấy nam nam tình tứ với nhau là thế nào?

Cảnh Nghi bất đắc dĩ đi xuống nuối săn đêm trùng hợp lại gặp Nhϊếp tông chủ. Nhϊếp Hoài Tang phe phẩy quạt nhìn Cảnh Nghi cười cười nói:

-Chúng ta thật có duyên a!

Hồ Lục sau khi cùng Khải Nhân ăn sáng, lại đưa người tới tận phòng rồi mới rời đi bởi vì nhớ đến vị ca ca của mình nên muốn đem chút đồ ăn sáng đưa tới. Hồ Lục ngoài cửa gõ nhưng không thấy ai đáp lại, khẽ mở cửa. Trong phòng không có một bóng người. Hồ Lục không nhận ra có khí tức khác thường nên thầm nghĩ Hồ Nhất đã trở về Thiên Hành Quốc rồi.

Đúng là Hồ Nhất đã trở về Thiên Hành Quốc nhưng mà không phải là tự thân trở về mà là bị người ta bắt cóc về!

-Không phải ngươi nói đem đồ đưa cho ca ngươi sao? Sao lại cầm về vậy? - Khải Nhân nhìn Hồ Nhất trước mặt liền hỏi.

Hồ Lục ngồi xuống bên cạnh thở dài nói:

-Huynh ấy chắc về rồi. Hôm trước huynh ấy có nói sẽ trở về.

Khải Nhân khẽ gật đầu. Lòng nhẹ nhõm hẳn. Khải Nhân rất sợ Hồ Lục giống như trước kia biến mất không một dấu vết. Nghĩ đến Khải Nhân liền không vui nói:

-Nhà ngươi có truyền thống rời đi không lời từ biệt à.

Hồ Lục nắm bàn tay Khải Nhân, nhẹ đáp lời:

-Xin lỗi.

Hồ Lục khẽ nghiêng mặt, xấu hổ nói:

-Biết vậy thì đừng rời đi, cũng đừng giấu giếm ta.

Hồ Lục ngay lập tức đưa tay lên trời thề:

-Ta thề tuyệt đối không bao giờ rời bỏ ngươi. Nếu ta dám rời đi thiên lôi đánh chết.

Khải Nhân cười, đối người trước mặt ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng nói:

-Thiên lôi đánh ngươi chết, vậy ngươi tính để ta ở cùng ai?

Hồ Lục cười cười ôm lấy Khải Nhân, y không né tránh để mặc cho người ôm. Phải biết bề ngoài Khải Nhân có vẻ lãnh đạm như thế thôi nhưng kì thực y rất ngại ngùng. Dẫu sao cũng là một lão già rồi làm mấy việc này....quả thực...lạ đi. Nhưng mà Hồ Lục có vẻ thích cho nên...liền mặc kệ đi.

Khải Nhân bẹo má Hồ Lục. Da trắng thật, má cũng mềm.

-Ngươi sao lại trẻ đẹp thế chứ! - Khải Nhân có chút oán trách nói nhưng đúng hơn giống như làm nũng. Khải Nhân ẩn ẩn suy nghĩ có nên đi cạo râu không đây?

Đám môn sinh mà nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ đâm đầu xuống đất hết mất. Làm sao tin được Lam trưởng lão của bọn họ trời cao trăng sáng lạnh lùng nghiêm nghị lại đang làm cái việc trẻ con này đây!

Tảng đá gia quy: "Kì thực ta là không khí đúng không? Từ hậu bối cho đến trưởng bối đều đã quên ta rồi."