Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 34

Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân...

-------

Cảm xúc chậm rãi bình ổn lại. Khải Nhân lau những giọt nước mắt còn đọng lại. Tay Hồ Lục nhẹ vỗ lưng, hơi thở Hồ Lục phảng phất bên tai, những sợi tóc khẽ lướt qua khuôn mặt Khải Nhân. Y nhìn Hồ Lục, bất giác đỏ mặt.

Hai người họ rốt cuộc trong tư thế này bao lâu rồi ?

Gia quy "Đừng nhìn tôi, tôi mù rồi!"

-Khải Nhân, ngươi sao rồi? - Hồ Lục nhẹ nhàng nói.

Khải Nhân vội vã lùi lại, ngại ngùng nói:

-Cảm ơn...Ta thực sự ổn rồi.

Hai người đứng nhìn nhau không nói gì.

Khải Nhân loay hoay không biết làm sao. Phải làm gì bây giờ ? Gió thổi, lá cây rơi xuống, dừng lại trên vai Hồ Lục. Khải Nhân lúng túng không biết làm gì, thấy lá rơi liền vươn tay định lấy xuống.

-Có lá rơi...

Hồ Lục ngay lập tức né tránh, khuôn mặt có vẻ hơi sợ hãi, lá cây rơi xuống mặt đất. Khải Nhân nhìn Hồ Lục né tránh, cánh tay giơ trên không trung thu về.

-Khải Nhân, ta... - Hồ Lục nhận ra bản thân lúc nãy hơi thất thố, muốn nói lại không biết nói gì.

-Đi ăn thôi, từ sáng tới giờ chắc ngươi chưa ăn gì? - Khải Nhân bình thản nói, tâm tư trong ánh mắt không rõ ràng.

Hồ Lục ừ một tiếng. Hai người ăn ý không nhắc lại chuyện lúc nãy nữa.

Khải Nhân nhìn bàn tay mình lại nhớ đến vẻ mặt hoảng loạn lúc nãy của Hồ Lục...

Sợ mình sao?...

Hồ Lục nhìn cánh tay mình cười khổ một tiếng. Khoảnh khắc Khải Nhân vươn tay đến cánh tay của hắn, hắn hoảng loạn vội vã tránh ra chỉ sợ y biết được cánh tay của hắn không còn. Một màn này vào mắt Khải Nhân không biết y sẽ lại suy nghĩ gì?

Hồ Lục vẫn mỉm cười dịu dàng, đối xử hòa nhã, Khải Nhân cũng không nhìn ra trong mắt Hồ Lục đang suy nghĩ cái gì. Nhưng mà hình như Hồ Lục né tránh các việc động chạm...đối với tất cả mọi người. Khải Nhân không biết là do bản thân tưởng tượng hay không nhưng y có cảm giác như vậy.

Nếu như vươn tay định vỗ vai Hồ Lục một cái, Hồ Lục sẽ lại xoay người đi đâu đó hay lấy cái gì đó. Hắn cũng hay ở trong phòng. Nếu bây giờ y rủ Hồ Lục đến Tàng thư các có khi hắn sẽ lấy một lý do nào đó không đi. Cảm giác như Hồ Lục đang cố tình tránh né mình vậy?

Khải Nhân vừa mới khỏi bệnh nên mọi người không muốn để y làm việc thành ra giờ lại quá nhàn nhã. Nếu không đọc sách đi dạo, uống thuốc, ăn, ngủ thì hàn huyên với Hồ Lục, cháu dâu cùng cháu trai hay chỉ bảo một số môn sinh.

-Thúc phụ, nếu người muốn tìm Hồ thúc thì người đang ở dưới bếp. - Lam Hi Thần nhìn thúc phụ nhà mình nhẹ nhàng nói.

Khải Nhân suýt sặc trà, liếc nhìn Lam Hi Thần nói:

-Ai nói ta muốn đi tìm hắn?

Lam Hi Thần mỉm cười không nói. Thúc phụ còn không phải vì không thấy Hồ thúc nên mới ngồi đây sao sầu bi uống trà sao? Lam đại nào đó đã xử lí xong công vụ muốn đi gặp vợ hàn huyên lại đúng lúc thúc phụ đến xem khổ sở thầm nói trong lòng.

Khải Nhân đặt ly trà xuống, mắt nhìn ra ngoài cửa, dáng vẻ giống như thuận tiện hỏi thăm nói:

-Hắn ở dưới bếp làm gì?

Lam Hi Thần nhìn thúc phụ nhà mình cười cười nói:

-Chắc là nấu thuốc cho ngài uống.

-Khụ...ta không làm phiền con nữa.

Lam Khải Nhân ra ngoài đằng sau Lam Hi Thần cười, vẻ mặt như thấu hết. Đợi thúc phụ đi xa rồi, Lam Hi Thần đóng hết sổ sách lại, vội vã đi tới Giang gia.

Đám môn sinh nhìn tông chủ vội vã liền đoán ngay là đi tìm tông chủ phu nhân. Chúng tôi đã quá quen với điều này.

-Hồ thúc đang ở dưới bếp đó ạ. - Lam Cảnh Nghi cùng Lam Tư Truy đang chuẩn bị đi xử lí yêu ma quấy rối đúng lúc gặp Lam Khải Nhân liền cúi chào rồi nói.

Lam Khải Nhân khẽ nhướng mày. Sao ai cũng cho rằng y đang đi tìm Hồ Lục thế nhỉ???

Không biết thế nào, chân đã đi tới phòng bếp. Khải Nhân đứng ở cửa băn khoăn một lúc.

Mắt thấy thân ảnh Hồ Lục đang bận rộn nấu ăn, Khải Nhân khẽ cười, nhưng rồi lại vô thức nhíu mày lại.

Cả quá trình nấu ăn...Hồ Lục luôn dùng tay phải?

Hình như dạo này hắn luôn dùng tay phải không lẽ tay trái hắn bị gì?

Hồ Lục ngẩng mặt lên thấy Khải Nhân đang đứng trước cửa, cả khuôn mặt đều lộ ra vẻ cưng chiều, nở nụ cười dịu dàng.

-Khải Nhân, ngươi đó rồi sao? Có muốn ăn chút bánh ngọt không?

Khải Nhân nhìn Hồ Lục vô thức nói:

-Hồ Lục, tay trái ngươi bị thương à?

...

Hồ Lục hơi sững người một chút rồi cong mắt, cười nói:

-Không sao cả? Sao ngươi lại nói vậy?

Vừa nói, Hồ Lục giơ hai tay lên lắc lắc. Khải Nhân nhìn cảm thấy có gì đó không phải nhưng cũng không biết nói làm sao.

-Không sao thì tốt. Tại ta cảm giác ngươi không có dùng tay trái.

-Vậy sao? Để ngươi lo lắng rồi. Cũng không có gì nhiều đâu... Hồi trước tập luyện tay trái bị thương một chút.

-Có nặng không? Để ta xem một chút. - Khải Nhân ngay lập tức lo lắng, tiến đến gần.

Hồ Lục đối với Khải Nhân cười, lùi lại một chút.

-Không sao. Y sư đã xem qua rồi, chỉ cần nghỉ ngơi, tránh để tay hoạt động nhiều thôi. Ngươi đừng lo lắng quá.

Hồ Lục bê đĩa bánh ngọt ra rồi nói tiếp:

-Khải Nhân, ăn thử chút bánh ngọt không? Ngon lắm, không chừng ngươi sẽ thích.

Khải Nhân cầm bánh lên, nhìn Hồ Lục lại nói:

-Có chuyện gì cần cứ nói với ta. Tay ngươi đau thì nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng xuống bếp nữa...

-Khải Nhân lo cho ta sao, ra rất vui nha. - Hồ Lục trêu đùa nói. - Nhưng mà ta thích xuống bếp nấu cho ngươi ăn lắm nha.

Khải Nhân có chút đỏ mặt.

Bánh này hơi ngọt thì phải?

----Ở một địa phận thuộc Cô Tô Lam thị---

-Nhϊếp tông chủ sao lại ở đây?

Nhϊếp Hoài Tang phe phẩy quạt cười:

-Ta đi chơi một chút ấy mà. Trùng hợp quá, Tiểu Nghi cũng ở đây à?

Lam Tư Truy đứng một bên. Tiểu Nghi?!

Lam Cảnh Nghi đỏ mặt, hai má phồng lên, tức giận nói:

-Ai cho ngài gọi ta như thế???

Nhϊếp Hoài Tang vẫn phe phẩy quạt cười cười. Lam Cảnh Nghi giận dỗi giậm chân.

Lam Tư Truy đứng một bên... Rốt cuộc là từ lúc nào Cảnh Nghi và Nhϊếp tông chủ thân thiết như thế??