Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 29

Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân...

-----------

Chap 29

Lam Hi Thần cùng Giang Trừng định đi đến thư phòng gặp Lam lão tiên sinh thông báo cho ông hai người họ sẽ về Vân Mộng mấy ngày nhưng mà thúc phụ không có ở đó. Khắp Lam gia những nơi Lam Khải Nhân đến đều tìm không thấy. Lam Hi Thần lúc này cảm giác không ổn.

Không lẽ thúc phụ ngủ quên? Chuyện này là không thể nào đi...

Bởi vậy, Hi Thần cùng Giang Trừng mới đi đến phòng của thúc phụ xem sao. Lam Hi Thần gõ cửa mấy tiếng đều không có người đáp lại. Hi Thần bất đắc dĩ cất giọng gọi. Không một lời đáp lại, Lam Hi Thần quay sang nói với Giang Trừng:

-Có lẽ thúc phụ không có trong phòng? Chắc người đi đâu đó?

Giang Trừng bất giác nhíu mày, linh cảm chuyện không ổn. Ngẩng mặt lên nhìn Lam Hi Thần, giọng điệu vô cùng chắc chắn:

-Hi Thần , mở cửa đi. Vào xem sao?

Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng rồi nhìn cửa dường như có chút băn khoăn không biết lên làm gì. Nhìn lại ánh mắt kiên định của Giang Trừng, Lam Hi Thần liền gật đầu, gõ cửa lại lần nữa nói:

-Thúc phụ, con xin phép vào nhé.

Lam Hi Thần mở cửa nhưng hình như cửa khóa, không mở được. Quay lại nhìn Giang Trừng, khẽ lắc đầu. Giang Trừng chăm chăm nhìn vô cửa, nhíu mày, xuất ra tử điện đoạn hét lớn:

-Hi Thần, ngươi tránh ra!

Lam Hi Thần ngạc nhiên nhìn Giang Trừng, hoảng hốt nói:

-A Trừng, ngươi định làm gì?

Giang Trừng vung tử điện quật mạnh vào cửa. Ánh sáng lóe lên, kết giới vỡ nứt, cánh cửa cũng tung bay. Lam Hi Thần ngạc nhiên không nói được câu gì. Có kết giới ở cửa...nhưng mà chính mình cũng không nhận ra.

Hai người bước vô phòng. Căn phòng tối om, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào mờ nhạt. Bóng người lờ mờ nằm trên giường. Lam Hi Thần mở cửa sổ để ánh sáng chiếu vào. Đến bên giường, hai người nhìn thấy thúc phụ đang nằm ngủ. Làn da Khải Nhân nhợt nhạt.

Lam Hi Thần cất tiếng gọi thúc phụ dậy nhưng không được. Xem mạch thấy mọi thứ vẫn bình thường. Thúc phụ yên tĩnh như thế là ngủ, bọn họ không hiểu được chuyện gì?

Lam Trạm cùng Vô Tiện nghe thấy động tĩnh lớn mà đến, biết được thúc phụ đang hôn mê, làm thế nào cũng không tỉnh, trông không khác gì người chết. Nếu không phải thúc phụ vẫn đang thở bình thường chắc bọn họ ngồi khóc than tưởng thúc phụ mất.

Hồ Lục chạm tay lên kết giới, nhắm mắt, định thần. Kết giới này khá phức tạp lại xen kẽ nhiều lớp. Xem ra kẻ này không đơn giản! Một lúc sau, Hồ Lục nhẹ nhàng mở mắt, miệng khẽ cong. Nhẹ cầm thanh kiếm, hào quang tỏa bốn phía, Hồ Lục vung kiếm, mỗi nhát kiếm đều chém đúng vào mắt xích của kết giới. Kết giới vỡ ra hết lớp này đến lớp khác.

Đến lớp cuối cùng lại bị bật lại, Hồ Lục lùi về sau.

-Aiza, quả nhiên không hổ là nhị hoàng tử. Nhanh như vậy đã sắp phá xong kết giới rồi~

Tiếng cười vang lên, giọng nữ yểu điệu nói. Hồ Lục đứng dậy, phủi tay áo, lạnh lùng nói:

-Nói nhiều! Ngươi rốt cuộc là ai hả?

Tiếng cười lại vang lên.

-Tiểu ca ca không cần biết nha~

Hồ Lục không quan tâm đế ả ta nữa. Nhắm mắt niệm chú, dồn hết sức một phát phá tan kết giới. Ánh sáng rực rỡ, những đóa hoa tỏa sáng phát ra một nguồn sức mạnh khủng khϊếp. Một trong thập đại thuật pháp của hoàng tộc. Liên Hoa Sát.

Thoát được kết giới, Hồ Lục vội vã chạy đến chỗ Khải Nhân chỉ lo lắng y xảy ra chuyện gì. Nữ nhân nhẹ mỉm cười, xoa quả cầu sứ, nhìn Hồ Lục lo lắng chạy đi.

Aiza mặc dù là hắn thoát nhanh hơn mình nghĩ nhưng mà sử dụng một trong thập đại thuật pháp thì e rằng Hồ Lục cũng sắp cạn kiệt sức mạnh rồi. Thân thể của hắn giờ đâu còn như trước. Ả mỉm cười. Kịch hay vẫn còn tiếp a~

Ả đi đến chiếc l*иg sắt, nơi một cô gái mình đầy vết thương, hàng ngàn sợi xích trói lấy cô mỉm cười mà nói:

-Ngươi nhìn xem? Ngươi sắp được đoàn tụ với đệ đệ của mình rồi a~ Vô Lạc tiểu thư!

Vô Lạc ngước lên nhìn ả với ánh mắt căm phẫn, cười khinh bỉ nói:

-Hừ, ta phi. Thứ đê tiện nhà ngươi cũng chỉ làm được có thế!

Ả ta tức giận, siết chặt xích trên người Vô Lạc lại, trừng mắt nhìn cô nói:

-Cuối cùng không phải các người vẫn chết dưới tay ta sao? Nếu không phải ngươi còn chút tác dụng thì đã sớm chết rồi! Hừ!

Hồ Lục vội vã chạy đến phòng của Khải Nhân, thấy cửa nằm lăn lóc một chỗ. Bên trong Lam Hi Thần, Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ tề tựu đủ cả.

-Y...y... - Hồ Lục vội vã đi vào, khuôn mặt vạn phần lo lắng.

Lam Hi Thần trấn tĩnh Hồ Lục, nhẹ nói:

-Thúc phụ...không sao...chỉ là người cứ ngủ hoài? Bọn con cũng không biết người sao nữa? Hồ thúc liệu biết gì chăng?

Hồ Lục đến bên giường nhìn Khải Nhân, khẽ nắm tay Khải Nhân nói:

-Yên tâm, ngươi nhất định sẽ không có sao...Nhất định...

Thấy Hồ Lục như vậy, bốn người nhìn nhau cơ hồ hiểu ra điều gì đó.

Hồ Lục nắm tay Khải Nhân, niệm thuật nhưng đều bị phản lại. Hồ Lục run run, sợ hãi, bất lực trào dâng. Không được...phải bình tĩnh...phải bình tĩnh. Hồ Lục tự nhủ như vậy.

-Thúc phụ, rốt cuộc bị sao vậy ? - Ngụy Vô Tiện cất tiếng hỏi đầu tiên.

Hồ Lục lúc này chưa biết trả lời ra sao thì đám trẻ tự nhiên ngất đi khiến Hồ Lục hoảng hốt không thôi.

-Là ngươi!

Giọng nữ nhân kia lại cất lên, cười nói:

-Chúng ta đương nhiên phải nói chuyện riêng nha~

Hồ Lục giận dữ nhìn nữ nhân đang dần xuất hiện trước cửa. Nữ nhân có thể nói là một nữ đầy kiều diễm, mị hoặc. Y phục đỏ thẫm như máu, váy xẻ ngang , tơ lụa đỏ bay phập phòng. Móng tau dài đỏ chót xinh đẹp nhẹ nhàng chạm vào nước da trắng như tuyết, đôi mắt dài hẹp câu mị. Một bên mắt đánh phấn hồng điểm xuyết hoa bỉ ngạn.

Hồ Lục nhìn ả ta yểu điệu trước mặt chỉ cảm thấy buồn nôn. Ả nhìn Hồ Lục và Khải Nhân, ngả ngớn cất giọng:

-Xem kìa, sao nhị hoàng tử có vẻ tức giận thế a~

Ả vừa nói hết câu, kiếm khí phi đến trước mắt, ả ngả ngớn mà tránh, còn uốn éo nói:

-Ôi trời, xem ra tức giận lắm nhỉ? Đúng rồi, nhị hoàng tử có lẽ đang hoảng loạn lắm nhỉ? Rõ ràng biết y càng ngủ lâu dương thọ càng bị rút đi nhưng mà không làm gì được? Đúng rồi...mọi thuật pháp đều vô hiệu mà.

Vừa nói ả vừa cười. Hồ Lục nắm chặt thanh kiếm, nhìn ả chỉ hận không đυ.c mấy trăm lỗ trên người ả ra.

-Nhị điện hạ, nếu muốn cứu người chỉ có thể nhờ vào ta a~

-Rốt cuộc ngươi đã làm gì y?

Ả bày khuôn mặt hết sức vô tôi nói:

-Chỉ là cho ái nhân của ngài mơ đẹp một chút thôi nha~

Hồ Lục lạnh lùng nhìn ả nói;

-Ngươi rốt cuộc muốn gì?

-Muốn gì? Đương nhiên là theo ý chủ nhân vĩ đại, ngươi phải sống không bằng chết. Ngươi phải chết!!

----

Hồ Nhất ngồi trong thư phòng, lặng im tĩnh dưỡng. Vừa nói chuyện xong với đại tướng quân, biên cương vừa mới bình định xong không bao lâu lại có biến. Cẩm Hàn gõ cửa.

-Vào đi.

Cẩm Hàn đi vào, tay bê khay trà, kính cẩn nói:

-Điện hạ, dùng trà.

Hồ Nhất vẫn nhắm mắt, không để ý đến hắn, chỉ lạnh nhạt nói:

-Ngươi để đó đi.

Cẩm Hàn đứng bên cạnh, cung kính đợi chờ, ánh mắt luôn nhìn Hồ Nhất. Hồ Nhất cảm nhận ánh mắt của Cẩm Hàn cảm thấy không thoải mái lắm, phất tay bảo hắn lui ra. Trước khi lui ra, Cẩm Hàn khẽ nói:

-Điện hạ...

Hồ Nhất nhíu mày, mở mắt, tay khẽ gõ mặt bàn, mắt nhìn vô bản đồ, không cho Cẩm Hàn một ánh mắt.

-Có chuyện gì?

Cẩm Hàn nhìn Hồ Nhất, ánh mắt khó nói hết...

-Tôi theo ngài đã được hơn 10 năm rồi đi.

Hồ Nhất nghe nói vậy, lạnh lùng cao giọng:

-Làm sao? Ngươi muốn bỏ chức vị?

Cẩm Hàn vội xua tay, có vẻ sợ hãi nói:

-Không...không...chỉ là thần hoài niệm...Thì ra đã lâu như thế rồi? Thần muốn về quê nhà một chút...thăm người bạn cũ...

Hồ Nhất gật đầu nói:

-Muốn về thì cứ về...

Quay mặt ra nhìn Cẩm Hàn, Hồ Nhất hơi lơ đễnh suy nghĩ một chút rồi nói:

-Nếu không có chuyện gì nữa thì ngươi lui...Còn nữa....khi trở lại...mua một ít....

Cẩm Hàn gật đầu rồi lui ra. Đi càng xa càng xa đến một viện nhỏ cũng chính là chỗ ở của hắn. Ánh mắt Cẩm Hàn thay đổi không còn vẻ thư sinh như trước mà sắc bén lên, cười một tiếng.

Điện hạ...ta theo người...đã hơn mười năm...Luôn trung thành tận tụy, cố gắng trở thành cánh tay phải của người. Hơn mười năm...ánh mắt người chưa từng nhìn ta lấy một cái...

"Còn nữa....khi trở lại...mua một ít...bánh phù dung."

Người vốn dĩ đâu thích ăn đâu?

Mua chỉ vì người đó...

Điện hạ...sẽ có ngày ngài phải nhìn ta!