Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 15

Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân...

-----------

Chap 15

Hồ Lục mơ màng mở mắt ra. Hắn há hốc mồm nhìn xung quanh. Nơi này...không phải chính là cấm địa của Thiên Hành quốc - Tử Ma điện sao. Hồ Lục nhớ rõ cha mẹ luôn dặn hắn không cho phép hắn đến nơi này. Như thế nào hắn lại ở đây rồi. Cha mẹ mà biết thì...Ôi, thực không dám nghĩ mà!

Một nam nhân kiều diễm, mái tóc dài buông xõa, y phục đen cao quý ngồi nằm trên ghế, đôi mắt khẽ nhắm . Người đó đẹp quá! Vẻ đẹp có thể hớp hồn người khác là đây sao? Nam nhân ấy khẽ mở mắt, hình như là nghe thấy tiếng động gì đó. Đôi lông mày dài khẽ chớp, nam nhân ấy mở mắt ra, đôi mắt ấy...đầy ma mị như muốn hút người vào.

Mắt đỏ sao? Đôi mắt đỏ như ánh hoàng hôn, như ngọn lử kiều diễm. Hồ Lục mới để ý người này mặc chính là y phục hoàng gia, y phục có khắc ấn ký chỉ dành cho người hoàng gia!

-Ca ca...

Hồ Lục khẽ xoay đầu. Lần này Hồ Lục tròn mắt nhìn, cái miệng há hốc.

Người kia! Không phải chính cha hắn hồi nhỏ hay sao?

Cha chạy đến bên nam nhân kia vui vẻ quấn quýt. Hồ Lục nhíu mày. Cha chưa từng nói rằng cha có anh, nam nhân này hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ! Tiếp đó hắn còn nhìn thấy sư phụ mình, người cũng đi đến, người có vẻ cực kỳ không vui, nam nhân kia lại cười khẽ nói một chút, sư phụ nguôi ngoai.

Ba người họ tình cảm rất tốt, rất thân thiết. Vậy sao hắn chưa từng biết đến người này ?

Trong lúc Hồ Lục miên man suy nghĩ thì khung cảnh đại biến.

Hắn nhìn thấy sư phụ cùng nam nhân kia sát cánh bên nhau, chiến đấu. Hắn nhìn được trong mắt sư phụ sự lo âu, sợ hãi khi nam nhân kia bị thương...Hắn dường như phát hiện ra một bí mật...dường như lại không? Sư phụ và nam nhân kia không khỏi quá thân thiết đi.

Vòng cổ của nam nhân kia? Không phải là cái hắn đang giữ sao?

Hắn muốn nhìn rõ tất cả, muốn đuổi theo khám phá nhưng hắn không đi được nữa, một luống sức mạnh đẩy hắn ra.

Hồ Lục tỉnh dậy, không còn đau đầu nữa, sức mạnh cũng khôi phục lại. Hắn để ý xung quanh. Một căn phòng tối, ẩm mốc. Hắn nhìn xuống dưới, Hồ Lục đang nằm trong lòng hắn, khẽ vươn tay vuốt tóc người kia.

-Khải Nhân, Khải Nhân...mau tỉnh lại.

Hồ Lục gấp gáp gọi. Hắn vừa sờ gò má y, phát hiện toàn thân y lạnh cóng như người sắp chết, vội vàng niệm chú, gọi đánh thức Khải Nhân dậy.

Khải Nhân mệt mỏi mở ra. Y vừa mở mắt nhìn thấy Hồ Lục liền lo lắng hỏi:

-Hồ Lục...ngươi có sao không?

-Yên tâm, ta ổn rồi. - Hồ Lục thấy Khải Nhân lo lắng cho mình, mỉm cười nói.

-Các ngươi trong hoàn cảnh này vẫn khanh khanh ta ta được nhỉ? - Một giọng nói vang lên.

Khải Nhân chợt nhận ra y và Hồ Lục trong tư thế không được đẹp mắt cho lắm. Đặc biệt là áo của y trễ xuống vai, mạt ngạch lệch, áo của Hồ Lục cũng nới rộng. Khải Nhân vội vàng lùi xa, vành tai đỏ, chỉnh chút y phục nghiêm chỉnh rồi nhìn về phía giọng nói.

Một nữ tử mặc bạch y, ánh mắt sắc lạnh ngồi trên ghế như một nữ hoàng nhìn xuống chỗ bọn họ.

Khải Nhân nhìn nữ tử cứ nhìn Hồ Lục lại nhìn Hồ Lục, xích lại gần chỗ Hồ Lục, một tay kéo áo hắn cho hẳn hoi, che hết đi phần xương quai xanh cùng l*иg ngực lộ ra ngoài.

Nữ tử đó thật ra là nhìn vào sợi dây chuyền ló ra ở chỗ Hồ Lục, Khải Nhân cho rằng cô nương đó bị Hồ Lục hớp hồn...

Nữ tử hừ lạnh nhìn Khải Nhân. Làm như là cô hiếm lạ gì mấy tên nam nhân vậy chả qua là cảm nhận được tên đó không phải người bình thường thôi, làm như cô tính cướp chồng vậy!

Giang Phong Miên, Ngụy Trường Trạch, Tàng Sắc tán nhân bị vất ở một góc xó phòng lừ đừ tỉnh dậy.

Nữ tử nhìn về phía bọn họ, lạnh lùng nói:

-Xem ra bạn bè của các ngươi tỉnh rồi kìa!

Khải Nhân đứng dậy, cúi chào nói:

-Cô nương...là người cứu bọn ta lúc nãy sao?

Nữ tử không trả lời, nhàn nhạt gật đầu. Cô khẽ đứng dậy đi về phía cửa sổ, mở ra. Ánh sáng lan vào khắp căn phòng, gió thổi vào. Nữ tử đứng trước ô cửa, nhìn về phía bọn họ, mái tóc tung bay trong gió, y phục trắng phập phồng.

-Các ngươi nên rời khỏi đây sớm đi? Chuyện ở đây không phải việc mấy tên yếu ớt các ngươi có thể lo liệu.

Tàng Sắc tán nhân bước lên, rõ ràng không vui nói:

-Cô nói thế là có ý gì.

Nữ tử thở dài nói:

-Các ngươi ở thế gia có thể coi là xuất sắc, tài giỏi nhưng ở đây chỉ là mấy con tép riu. Chuyện ở đây vốn dĩ các người không thể đυ.ng vào. Hừ, một đám con cháu thế gia tự cho mình là tài giỏi.

Hồ Lục cất tiếng:

-Sương mù trắng là do cô tạo ra?

Nữ tử hướng ánh mắt hài lòng về phía Hồ Lục mỉm cười nhẹ.

-Ngươi khác hẳn với bọn họ...Hừm, không phải người ở đây ?

Hồ Lục âm trầm, ánh mắt tỏa ra khí thế khiến nữ tử kia bỗng chốc cảm thấy sợ hãi. Nữ tử kia nhìn khuôn mặt hắn vẫn là vẻ hài hòa bình thường, nhưng có trời mới biết cô đang cảm nhận được uy lực cỡ đáng sợ cỡ nào.

Hồ Lục mỉm cười dịu dàng tiến đến chỗ cô.

-Không biết cô có thể cho chúng tôi nắm rõ sự tình hay không a?

Khải Nhân tiến đến bên cạnh Hồ Lục, đặt tay lên vai hắn. Nữ tử chớp mắt cảm nhận được uy lực giảm đi phân nửa.

-Hồ Lục, ngươi ổn không?

- Ta ổn mà. - Hồ Lục mỉm cười. Xem ra Khải Nhân vẫn cảm nhận được.

Nữ tử thoát khỏi uy lực, giảm đi mấy phần kiêu hãnh lạnh lùng nói:

-Không nói thì các ngươi lại không chịu rời đi. Từ lúc các ngươi mới đặt chân đến đã rơi vào ảo cảnh, nếu không phải ta đánh thức các ngươi thì chắc các ngươi đã tàn sát người dân cả thôn, đi đến ổ của yêu ma đó rồi. Nữ tử áo đỏ ở tửu quán đó là ma hồn, cô ta chính là người tạo ra ảo cảnh. Ta nói rồi yêu ma ở đây vượt sức của các ngươi!

Khải Nhân nắm chặt tay áo, rốt cuộc nơi đây sao lại có yêu ma mạnh đến như vậy!

Nữ tử nhìn phía xa thở dài nói tiếp:

-Trấn này là do ta bảo vệ, sẽ không có chuyện gì xảy ra. Các ngươi rời đi là tốt nhất!

Ngụy Trường Trạch lập tức phản bác:

-Sao lại để mình cô xử lí được? Chúng tôi đem việc này về báo cáo để cho các thế gia xử lí.

Nữ tử lập tức đổi sắc, lớn tiếng nói:

-Không thể!

Lam Khải Nhân lúc này mới lên tiếng:

-Tại sao?

Nữ tử lấy ra một viên ngọc, mở ra một căn phòng xinh đẹp.

-Không thể để họ đến đây. Nếu bọn họ đến đây sẽ giống như các ngươi rơi vào ảo cảnh...Mà nhiều người như vậy ta không thể nào đánh thức họ được. Bọn họ sẽ tàn sát phá hủy cả trấn mất...Không ai thoát khỏi ảo cảnh này được...Không có ai cả...

Cả năm người bọn họ nhìn nữ tử, muốn nói gì đó lại không nói được. Nữ tử cười như khóc:

-Các ngươi hãy xem câu chuyện này rồi các ngươi sẽ hiểu. Lúc đó cầu các ngươi hãy xem nơi này mãi mãi là một bí mật, hãy xem nơi này như không tồn tại.

-----------

Trấn này là nơi khơi gợi ra một số bí mật liên quan đến sức mạnh tiềm ẩn của Hồ Lục, bí mật của gia tộc cũng đồng thời mở ra một câu chuyện nhỏ về ba người Giang Phong Miên, Ngụy Trường Trạch.

Trước đây chỉ định sơ sơ về quá khứ của Hồ Lục và Khải Nhân thế rồi mà quái nào nó lại miên man mãi chưa hết. Thôi thì hứa hẹn sớm thôi sẽ về với thực tại a~