Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 8:

Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân...

Chap 8

Người từ các gia tộc sớm đi tới tập hợp đông đủ trong Lam thất. Khải Nhân, Hồ Lục cùng Thanh Hành Quân nhanh chóng đi đến. Môn sinh các gia tộc đã tập hợp đầy đủ hết ở đó, ngồi ngay ngắn.

Cả ba người đi tới thu hút ánh mắt của tất cả môn sinh. Mọi người đều nhẹ giọng thì thầm.

-Quả nhiên không hổ danh là người Lam gia a, khí chất thanh nhã.

Lam Khải Nhân nhẹ phất tay áo, bộ dáng nghiêm chỉnh ngoan ngoãn đi đến chỗ ngồi của mình. Hồ Lục mặc áo lam y, khuôn mặt tươi cười dịu dàng khiến người ngoài nhìn vào yêu thích, người nhìn vào có cảm giác hắn mang chút vẻ tùy hứng nhưng lại không mất đi dáng vẻ nhã nhặn.

Hồ Lục như cái đuôi nhỏ theo sau Khải Nhân. Hắn nhanh chóng ngồi xuống chỗ đằng sau Khải Nhân còn thấp giọng gọi y, tay chọt chọt vai y. Khuôn mặt Khải Nhân rõ ràng biến sắc.

Mọi người thấy vậy cũng âm thầm tự nhủ người này cũng thật to gan a định chọc Khải Nhân a. Y chính là chưởng quản hình phạt đó. Chính là sau đó mọi người đều bất ngờ, Lam Khải Nhân cái bộ dáng lạnh lùng rõ ràng quay mặt lại trách cứ người kia nhưng ...Khuôn mặt rõ ràng ừm...có chút dịu dàng???

-Đừng quậy!

Hồ Lục nhìn y cười hì hì, ngoan ngoãn gật đầu. Khải Nhân xẹt qua chút hài lòng quay lên. Hồ Lục nhìn tấm lưng của Khải Nhân cười ngây ngô, đoạn xé giấy gấp một con bướm xinh đẹp nhẹ nhàng nâng một phát. Con bướm sẽ động dịu dàng bay nhè nhẹ xuống bàn của Khải Nhân. Khải Nhân thầm cười trò trẻ con của Hồ Lục nhưng cũng không quay xuống nhắc nhở y nữa. Bản thân y biết Hồ Lục tự biết có chừng mực. Khải Nhân liền đặt nhẹ con bướm qua một đêm làm thành đồ trang trí trên bàn luôn.

Đám môn sinh: "..."

Bọn họ nhỏ giọng thì thầm không biết Hồ Lục là ai? Rốt cuộc là thần thánh phương nào lại thân thiết với huynh đệ lam gia như thế.

Ngụy Trường Trạch nhẹ huých vai Giang Phong Miên, nhỏ giọng nói:

-Không biết đó là ai? Lai lịch có vẻ không tầm thường.

Phong Miên nhìn về hướng Hồ Lục gật đầu. Phong Miên với Trường Trạch lớn lên với nhau từ nhỏ, vô cùng thân thiết, coi như bạn tri kỉ.

-Người kia hình như là khách khanh của Lam thị.

Hồ Lục tiến tới Lam gia đã nhanh chóng nhận được sự yêu thích của toàn bộ người Lam gia. Lam tông chủ đối với hắn cũng thập phần ưa thích. Hồ Lục đôi lúc có hơi tùy hứng đùa nghịch nhưng không làm mất đi tư thái nhã nhặn, lễ nghi hơn nữa lại thông minh, có những việc xử lí vô cùng tốt. Bởi vậy Hồ Lục cũng có thể coi là một ái đồ của Lam tông chủ thế nên ở trên bục nhìn Hồ Lục đùa nghịch cũng không nói gì.

Lam tiên sinh hắng giọng, mọi người đều ngồi im re lại. Hồ Lục cũng ngồi nghiêm chỉnh lại, chăm chú lắng nghe.

Hết giờ, Hồ Lục liền đi cùng Lam Khải Nhân lại gặp hai người Giang Phong Miên liền chào hỏi.

Giang Phong Miên cùng với Ngụy Trường Trạch cúi người hành lễ.

- Vân Mộng Giang thị, Giang Phong Miên, ngưỡng mộ Lam công tử đã lâu.

-Vân Mộng Giang thị, Ngụy Trường Trạch

Giang Phong Miên mỉm cười nhìn người bên cạnh Lam Khải Nhân. Hồ Lục mỉm cười.

-Tại hạ họ Hồ tên Lục.

Bốn người trò chuyện một lúc rồi rời đi. Giang Phong Miên và Ngụy Trường Trạch nhìn theo hai người kia.

-Không ngờ ở Lam gia lại có người giống như Hồ Lục vậy, y đúng là khác hẳn với những người Lam gia khác. Vui vẻ, hòa đồng.

Giang Phong Miên cũng gật đầu nói:

-Trước giờ chưa từng thấy Lam công tử thân thiết với ai như vậy.

Xa xa, Hồ Lục vui vẻ kể chuyện, Khải Nhân dịu dàng một bên đứng nghe thi thoảng nói vài câu, khuôn mặt thể hiện rõ sự dịu dàng. Hai người sóng vai bên nhau lại đẹp tựa như một bức tranh mặc thủy khiến người ta nhìn vào mà cảm thán.

Chính là một chỗ khác, có ánh mắt nóng bỏng hướng về phía hai người kia, một nữ tử xinh đẹp khẽ mỉm nụ cười.