Trăm Năm Chỉ Yêu Mình Người

Chương 6:

Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.

CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.

Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.

Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân...

-----------------

Hồ Lục ngồi một bên nhìn Khải Nhân luyện kiếm khẽ mỉm cười. Từng động tác xoay người, nâng kiếm đều đẹp tựa như một thiên thần. Cứ như vậy chỉ sợ có khi bản thân mình lại không thể rời đi được nữa. Anh biết bản thân anh đang dần trầm luân vào một thứ tình cảm không đáng có...

Nhớ lại tối qua, ngọc bội đeo bên người phát ra ánh sáng xanh. Tiếp theo đó anh nhìn thấy Vô Lạc sư tỷ xuất hiện trong trạng thái ảo ảnh. Hai người họ giờ đã có thể liên lạc với nhau cũng có nghĩa là anh sẽ phải rời đi sớm thôi...

-Hồ Lục. Hồ Lục. - Khải Nhân không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh gọi.

Khải Nhân vốn dĩ luyện kiếm xong lại thấy người kia cứ trầm tư suy nghĩ gì đó, gọi mấy lần đều không có nghe.

-A...có chuyện gì sao? - Hồ Lục đáp lại, hơi giật mình.

-Tôi luyện kiếm xong rồi.

-Khải Nhân, chúng ta đi câu cá đi! - Hồ Lục phấn chấn nói.

Hồ Lục hướng ánh mắt trông đợi về phía Khải Nhân. Nhìn ánh mắt của Hồ Lục, y thực sự không muốn dập tắt đi hy vọng của hắn nhưng cuối cùng gia quy vẫn chiến thắng a. Khải Nhân nghiêm chỉnh đáp lời, gội một gáo nước lạnh vô sự trông mong của Hồ Lục.

-Vân Thâm cấm sát sinh.

Hồ Lục ngay lập tức ỉu xìu. Quả nhiên, y là một người nghiêm khắc, lúc nào cũng gia quy gia quy, giữ bộ dáng thanh cao nhưng mà bởi vậy nên mới là người mà anh thích.

-Aiza, thôi mà chỉ là bắt cá chơi rồi lại thả. Sẽ không gϊếŧ đâu. - Hồ Lục xua tay nói, nhìn Khải Nhân đầy trông mong.

Khải Nhân suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý. Y nhìn Hồ Lục vui vẻ sung sướиɠ khẽ mỉm cười.

Hắn chính là bằng hữu tốt nhất của y a.

Hồ Lục kéo Khải Nhân đi về phía hồ. Khải Nhân nhìn Hồ Lục xắn quần áo nhảy xuống hồ, đưa tay vươn về phía y.

Cái bộ dáng này thực trông không nghiêm túc. Y phục sẽ ướt, không chỉnh tề.

-Ngươi bắt đi ta ở trên này xem là được.

Cái tên này rõ ràng cũng muốn chơi mà. Tuổi còn trẻ sao lại cứ phải như một ông già. Hồ Lục nhân lúc Khải Nhân không để ý nắm lấy tay y kéo xuống nước.

Khải Nhân không chút phòng bị ngã vô lòng Hồ Lục. Nước bắn tung tóe. Hồ Lục cười vui vẻ, hai mắt cong cong. Bàn tay ôm lấy vòng eo Khải Nhân.

Khải Nhân rõ ràng không vui, nhìn y với ánh mắt trách cứ. Mà bàn tay hắn cũng đang ôm lấy người Hồ Lục.

Thực sự quá gần rồi! Hồ Lục chớp chớp mắt. Khải Nhân nhìn từng đường nét trên khuôn mặt người kia, cổ họng bỗng trở nên khô khốc.

....Ý!

Khải Nhân vội vã lùi người ra sau đẩy Hồ Lục ra. Y vội vàng chỉnh lại y phục ướt đẫm của mình. Những gọt nước ưu nhã nhẹ nhàng lăn theo đường nét khuôn mặt.

Hồ Lục cảm thấy lòng ngứa ngáy lạ thường. Tầm mắt dán vào xương quai xanh, bờ ngực lộ ra. Chết tiệt! Muốn bắt về!

-Thế nào chứ? Vui không?

-Vô vị. - Lam Khải Nhân quay ngoắt mặt đi lạnh nhạt đáp một câu.

Hừm, y đang dỗi? Hồ Lục âm thầm suy nghĩ.

Thế rồi, Lam Khải Nhân dẫu sao vẫn còn trẻ, trẻ con ham chơi. Tỏ ra không thích một chút rồi lại cuốn vào cùng với Hồ Lục chơi đùa.

Chơi chán chê, hai người lên bờ. Khải Nhân chỉnh trang lại y phục một chút.

Ngày hôm ấy, hậu bối lần đầu tiên thấy Lam sư huynh bọn họ y phục không chỉnh tề, ướt đẫm, bộ dáng nghiêm túc của ngày thường mất đi mà há hốc mồm.

Thanh Hành Quân nhìn bộ dáng đệ đệ nhà mình mỉm cười. Xem ra hôm nay đệ ấy rất vui. Như vậy mới mang chút bộ dáng thiếu niên chứ.

-Ca ca.

-Thanh Hành Quân.

-Ừ. Hai đệ nên đi thay đồ đi. Tránh để cảm lạnh.

-Vâng. - Cả hai cùng đồng thanh đáp.

Thanh Hành Quân mỉm cười gật đầu.

------------

Hồ Lục nằm trên giường nhớ lại hình ảnh Khải Nhân sáng nay cười đến trăm hoa đua nở. Miếng ngọc bội phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ. Hồ Lục vội bật dậy.

Một cô nương xinh đẹp hiện ra.

-Sư tỷ.

-A Lục.

-Có chuyện gì sao?

-Ta sửa xong miếng ngọc bội kia rồi. Giờ đệ chỉ cần lấy ngọc bài cùng Linh Ngân thảo là có thể mở được kết giới.

-Đã sửa xong rồi sao?

Đã sửa xong tức là y có thể trở về nhưng y lại có chút không muốn trở về...

-Nếu đệ chưa muốn về thì cứ ở lại đi. Khi nào thích thì về. - Vô Lạc cất tiếng phá tan đi sự trầm tư của Hồ Lục.

Hồ Lục tươi lên hẳn, đối với Vô Lạc cảm kích vô cùng. Vô Lạc sư tỷ tuy nhiều lúc rất không đáng tin nhưng cô rất hiểu lòng hắn.

-Cảm ơn tỷ.

Vô Lạc mỉm cười. Ở bên cạnh đệ ấy nhiều năm như vậy không lẽ cô còn không nhận ra hay sao? Đệ ấy muốn ở lại đó như vậy thì cứ để đệ ấy ở lại. Hồ Lục vui vẻ chút cũng tốt. Trước giờ mang thân phận là nhị hoàng tử luôn bị đem ra so sánh. Lúc nào cũng chịu gò bó chi bằng cứ để nó nghỉ ngơi chơi cho đã.

Hai người hàn huyên một hồi. Đang nói chuyện vui vẻ thì có tiếng gõ cửa.

-Hồ Lục, ngươi ngủ chưa? - Giọng nói trầm thấp vang lên mang theo chút tâm tư ...

-Khải Nhân, là huynh à? - Hồ Lục cất miếng ngọc bội đi đứng lên ra mở cửa.

Khải Nhân đứng ngoài đó, dường như có điều khó nói. Hồ Lục cảm thấy vạn phần kỳ lạ giờ này y vốn dĩ đã đi ngủ rồi sao lại ra đây.

-Sao ngươi còn chưa ngủ?

Hồ Lục khó hiểu nhìn y, lo lắng cất lời:

-Ngươi có chuyện gì khó nói sao?

Khải Nhân hít một hơi thật sâu đặt vào trong tay Hồ Lục một chiếc hộp gõ, hắng giọng nói:

-Cái này, tặng cho ngươi.

-Cho ta? - Hồ Lục tròn mắt ngạc nhiên.

Khải Nhân gật đầu. Hồ Lục cảm ơn một tiếng. Khải Nhân lại có chút rụt rè chạy về phòng.

Aiz, ngại chết mất. Thật ra y trằn trọc cả đêm không ngủ băn khoăn nên tặng hay không. Y đã mua nó cách đây lâu rồi vốn định tặng cho hắn nhưng mấy lần đều không dám đưa ra.

Trước giờ, suy nghĩ quyết đoán vậy mà mỗi chuyện tặng chút quà đáp lễ thôi cũng băn khoăn. Không biết hắn có thích không nhỉ? Khải Nhân bình ổn tâm trí. Bình tĩnh, đi ngủ.

Hồ Lục mở hộp quà ra. Hắn không ngờ Hồ Lục tặng quà cho hắn. Thực sự vui đến chết mất.

Đây là...