Chương 1: Sư Tôn thanh cao lạnh lùng trở thành nam sủng
Ở Ma giới.
Trong tòa đại điện có quy mô lớn nhất Ma giới toàn là những ngọn quỷ hỏa màu xanh lam dày đặc, trong đại điện vắng vẻ chỉ có hai người, người đang ngồi là Ma Tôn Dạ Phượng, còn người phải quỳ dưới đất là Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền.
“Thanh Huyền, người có biết rằng khi làm nam sủng của ta thì phải làm những gì không?”
Ngồi trên bảo tọa bằng vàng được điêu khắc tỉ mỉ, Ma Tôn Dạ Phượng mặc áo đen quần tím có thêu hoa văn chìm đang hơi nhướng mày lên, thần thái cao ngạo vô cùng. Từ trên cao, hắn bễ nghễ nhìn xuống Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền đang quỳ gối dưới chân hắn.
Mà lúc này Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền đang mặc một bộ y phục trắng như tuyết, trên vạt áo y có dính vết máu, tóc đen nhánh rũ ra rối tung trên vai, có hai lọn tóc phiêu đãng rũ xuống trước ngực. Sắc mặt trắng bệch, y quỳ gối bên chân Ma Tôn Dạ Phượng, tư thế quỳ thẳng tắp không hề nhúc nhích chút nào, đây là một tư thế làm cho người ta cực kỳ nhục nhã.
Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền không hề thích tự chà đạp hay làm nhục bản thân, mà sự thật là y đang bị khống chế bởi định thân thuật. Y không cử động được mà chỉ có thể tiếp tục quỳ hai đầu gối xuống đất, duy trì tư thế quỳ thẳng đứng.
Giọng nói lạnh lùng truyền tới từ trên đỉnh đầu.
Khi nghe thấy hai chữ “nam sủng”, Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền mới nhớ ra chuyện mình đã bị Ma Tôn Dạ Phượng hôn tới mức ngất xỉu lúc ở nhân gian. Ma Tôn Dạ Phượng có nói với y rằng hắn muốn Thanh Huyền trở về Ma giới cùng hắn và trở thành nam sủng của hắn.
Bây giờ đã đi tới nước này, Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền chỉ ước mình có thể tự đập đầu xuống đất mà chết quách đi cho rồi…
“Thanh Huyền, với tư cách là nam sủng thì khi chủ nhân của ngươi hỏi chuyện, chẳng lẽ ngươi không nên trả lời à?”
“Chát” một tiếng, Ma Tôn Dạ Phượng giơ tay lên giáng một bạt tai xuống má trái của Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền. Y bị đánh tới mức lệch cả đầu sang một bên, má trái vốn trắng nõn nay đã bị đánh cho sưng đỏ lên, một vệt máu lập tức chảy ra từ bên khóe miệng.
Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền luôn luôn kiêu ngạo, một đóa hoa lạnh lùng từ trong ra ngoài như y đã từng là thần tiên vô cùng cao quý. Trừ cái lần phải nhảy Tru tiên đài ở trên Thiên giới, bị đánh chín chín tám mươi mốt roi vào mông trước mặt bao nhiêu người thì y chưa bao giờ bị làm nhục tới như vậy.
Y cảm nhận được cơn đau đớn trên má trái, khóe miệng cũng còn vương vết máu…
Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền lập tức sôi máu, y định dùng hàm răng cắn đứt đầu lưỡi của bản thân để tự sát, nhưng chưa kịp cắn xuống đã bị Ma Tôn Dạ Phượng bóp chặt hai má và bắt y mở miệng ra. Cằm của y bị bóp tới mức đau nhức cả lên, chỉ có thể phát ra vài tiếng nức nở.
“Thanh Huyền, để có được ngươi, ít nhất ta cũng đã phái người đi điều tra nguyên nhân ngươi trở thành một vị tiên tội đồ như bây giờ. Lý do là vì ngươi đã từng có một mối tình ở nhân gian, ta đã điều tra ra được vị tướng tốt ở nhân gian kia của ngươi. Kiếp này hắn tên là Triệu Vô Tâm, bây giờ hắn cũng mới chỉ khoảng mười mấy tuổi nhỉ?”
“Nếu ngươi không chịu ngoan ngoãn phối hợp, không chịu ngoan ngoãn làm nam sủng của ta, thì một Ma Tôn như ta muốn cho cái tên Triệu Vô Tâm này hồn siêu phách lạc, mất đi cơ hội luân hồi chuyển thế cũng rất dễ dàng nhỉ?”
Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền nghĩ đến Triệu Vô Tâm, nghĩ đến A Tâm của y, nét mặt cũng trở nên căng thẳng.
Dù thế nào Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền cũng không thể ngờ được rằng Ma Tôn Dạ Phượng lại vô liêm sỉ và đê tiện đến thế. Hắn dùng tính mạng của A Tâm để uy hϊếp y, ép buộc y phải đi vào khuôn khổ, ép y phải ngoan ngoãn trở thành nam sủng của hắn.
Vì A Tâm, ngay cả việc cắn lưỡi tự sát Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền cũng không thể làm được.
“Thanh Huyền, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đồng ý làm nam sủng của ta một năm, để cho ta sử dụng tùy thích và phục tùng tuyệt đối với mọi mệnh lệnh của ta thì sau khi kết thúc kỳ hạn một năm, ta sẽ đưa ngươi trở về nhân gian. Đến lúc đó, nếu ngươi muốn ở bên Triệu Vô Tâm kia, hay là muốn gϊếŧ chết hắn cũng đều tùy ý ngươi.”
Ma Tôn Dạ Phượng cũng chẳng ngờ được rằng một tiên quân cao quý trên chín tầng mây, xinh đẹp tuyệt trần, phong thái yểu điệu cao quý như hoa, một công tử lạnh lùng như ngọc như Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền lại có thể động lòng phàm mà yêu một thiếu niên thấp kém ở nhân gian, vi phạm tiên quy, bị biếm xuống phàm trần.
Nhưng dù sao việc đó cũng đã tạo cơ hội cho Ma Tôn Dạ Phượng đυ.c nước béo cò. Phải biết rằng hắn đã mơ ước có được Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền trong hơn ngàn năm qua rồi nhưng vẫn luôn đau khổ vì không tìm được cơ hội chiếm đoạt y, bây giờ thì…
So với tuổi thọ vài chục năm của tên phàm nhân thấp hèn kia, một Ma Tôn như hắn có thể chà đạp y thoải mái.
“Ngươi cảm thấy điều kiện như vậy có được không?”
“Nếu như ngươi đồng ý thì hãy gọi ta là chủ nhân.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn Triệu Vô Tâm bị hồn siêu phách tán, vĩnh viễn không có cơ hội đầu thai chuyển kiếp sao?” Nhìn Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền đang bị định thân thuật khống chế, bị bắt quỳ thẳng tắp ở dưới đất, không nói lời nào mà im lặng hồi lâu, Ma Tôn Dạ Phượng lạnh lùng uy hϊếp.
Nói thật ra thì Ma Tôn Dạ Phượng cũng rất đau lòng và tiếc thương cho Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền. Y vốn là một vị tiên quân thanh cao lạnh lùng mà giờ đây lại bị giáng xuống phàm trần, lưu lạc nhân gian vì một tên phàm nhân thấp kém.
Tất cả đều tại cái tên Triệu Vô Tâm kia!
Ma Tôn Dạ Phượng rất muốn nghiền nát cái tên đầu sỏ gây tội Triệu Vô Tâm - kẻ làm hại Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền phải rơi vào hoàn cảnh lưu lạc tới nước này thành tro. Hắn muốn làm cho hắn ta hồn siêu phách tán, vĩnh viễn cũng không được luân hồi.
Nhưng theo đánh giá của Ma Tôn Dạ Phượng, bây giờ Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền vẫn còn lưu luyến tình cũ. Vậy thì hắn sẽ dùng tính mạng của Triệu Vô Tâm để uy hϊếp Nguyên Ngọc Tiên Quân Thanh Huyền ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, tuy rằng chiêu này hơi đê tiện nhưng lại rất hiệu quả.
“Chủ nhân…”