Nữ Vương Huyết Tộc

Chương 48

"Thật là làm cho ta cảm động!"

Victor vốn chỉ mải mê lo lắng cho Janet, không hề để ý đến xung quanh, tới khi Charlotte lên tiếng, hắn mới giật mình nhìn qua

"Bệ hạ?"

"Ngươi còn nhớ là tốt rồi!"

Charlotte cười cười nhấc chân ra khỏi lưng Janet để cho Victor tiến lên đỡ tình nhân nhỏ của hắn dậy. Janet bị gãy vụn xương sống, nhất thời chưa thể đứng vững được, Victor đành phải ôm cô ta lên

"Bệ hạ, thần..."

"Ngậm miệng! Giờ việc ta muốn làm chỉ là đòi lại thứ các ngươi thiếu ta thôi!"

Hứng thú nhìn khuôn mặt vốn trắng bệch nay lại càng thêm tái nhợt của Victor và Janet, Charlotte nói tiếp

"Victor, ngươi tự tay móc tim của ta, Janet lại ăn nó, tính ra mỗi người các ngươi đều thiếu ta một trái tim, đúng không?"

"Tỷ thật biết tính toán!"

Maximus cười một tiếng, vốn dĩ tim Charlotte chỉ có một, Victor lấy ra cũng chỉ có một, Janet ăn lại càng chỉ có một, vậy mà giờ từ miệng Charlotte lại thành Janet và Victor mỗi ngươi thiếu cô một trái tim.

"Bệ hạ, những năm nay thần cũng đã gây dựng được một phe cánh riêng, đa số Hầu tước và Công tước đều theo thần, chỉ sợ bệ hạ lần này lại phải bại trong tay thần!"

"Ngươi đang kể chuyện cười sao? Đem tổ hợp những thứ cặn bã của ngươi ra đe doạ tỷ ta?"

Victor đối với Charlotte là e ngại sức mạnh và đầu óc của cô, Maximus theo như hắn thấy thì cậu là một tên mặt hoa da phấn yếu dớt không làm được trò trống gì, về phần Louis thì Victor còn có chút ấn tượng vì hắn thường xuyên thấy anh dạy dỗ mấy kẻ không chịu phục tùng Charlotte, ra tay vừa dứt khoát vừa tàn nhẫn, so với Quốc vương tiền nhiệm chỉ có hơn chứ không kém. Dù sao thì Victor cũng rất tự tin rằng bản thân có thể tóm gọn và tuyệt chủng dòng họ Dempsey khỏi thế giới Vampire này.

"Người lớn nói chuyện!"

Charlotte trừng Louis một cái. Anh ỉu xìu cúi đầu lùi về phía sau, vẻ mặt so với cún con bị bỏ rơi chỉ có hơn chứ không kém.

"Bệ hạ, ngài hà tất phải làm vậy?"

"Các ngươi khi gϊếŧ ta có từng nghĩ "hà tất phải làm vậy" hay không?"

"Nhưng bệ hạ vẫn còn sống đó thôi?"

"Nếu là ta chết thì bây giờ ngươi còn có thể đứng đây nói những lời phản nghịch này với ta sao?! Sống trên đời thì phải biết điều một chút Victor!"

Charlotte lúc này là thực sự giận, cảm thấy không thể nói lý với kẻ đe tiện trơ trẽn này.

"Tỷ, tức giận sẽ mau già!"

"Max!!"

"Đệ đùa thôi!"

Victor vỗ tay vài cái, một đám người từ bên ngoài tiến vào, có lẽ đây là phe cánh mà hắn đã nói. Đám Vampire này nếu đem ra so sánh với Thượng huyền thì chúng còn yếu hơn họ nhiều lắm.

"Bệ hạ, dòng họ Dempsey sẽ phải nhường chỗ cho dòng họ Remington ngay bây giờ!"

"Chứng bệnh mơ mộng hão huyền của ngươi ngày càng nặng hơn rồi đấy! Không cần tới tỷ của ta, ta cũng có thể đem họ Remington nhà ngươi quét một cái sạch sẽ! Ngươi đúng là chưa...chưa đổ lệ cái gì nhỉ!?"

Maximus đột nhiên quên mất câu nói đó, con người rất hay sử dụng câu này dành cho những kẻ ngạo mạn luôn coi mình là nhất. Calius không biết xuất hiện bên cạnh Maximus từ khi nào, nhỏ giọng nhắc nhở cậu

"Hầu tước, là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

"Phải rồi, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

"Câu đó là thần nói mới đúng!"

Victor vừa dứt câu, đám người của hắn liền xông tới tấn công. Charlotte được Louis đẩy sang cho Calius bảo vệ, anh và Maximus rất nhanh liền giải quyết xong những phần tử phản loạn.

Victor bị Louis ấn quỳ trên mặt đất, Janet thế nhưng được hắn bảo hộ rất khá, không từ trong lòng ngực hắn ngã văng ra ngoài. Maximus đem Janet lôi ra khỏi Victor, ghì cô ta xuống ngay bên cạnh hắn. Vẻ ngạc nhiên trên mặt Victor và Janet còn chưa kịp rút đi, mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến cả hai đều không kịp suy nghĩ biện pháp. Louis và Maximus không bao giờ tự mình ra trận nên chỉ có Charlotte và một số thuộc hạ trung thành mới biết được sức mạnh của họ tới mức nào.

"Thấy quan tài rồi đó, đã muốn đổ lệ chưa!?"

Maximus khoé mắt cong cong nhưng giọng nói tràn đầy âm u khiến Janet dựng cả tóc gáy. Charlotte đến gần Victor, ngồi xổm xuống, cười híp cả mắt

"Louis muốn được tự tay chăm sóc ngươi và ta đã đồng ý!"

Sau đó Charlotte lại dịch sang phía Janet, vẫn là vẻ mặt mỉm cười ấy nhưng sát ý từ trên người cô phát ra rất mãnh liệt.

"Về phần ngươi, ta sẽ tự mình đưa tiễn, chúng ta là bạn tốt mà!"

Victor đồng tử co lại, vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Louis nhưng không được, Charlotte không trực tiếp đâm tay vào l*иg ngực Janet để lấy trái tim mà dùng móng tay từ từ rạch một đường khá dài lên đó rồi tách phần thịt đó ra, để lộ trái tim đỏ sậm đang đập theo nhịp đều đặn.

"Charlotte ngươi dám lấy nó ra thử xem, ta sẽ không tha cho ngươi!"

Janet tới lúc này vẫn vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng, trợn ngược mắt đe doạ Charlotte.

"Ngươi nghĩ bây giờ ngươi còn có thể làm gì!?"

Charlotte một bên nói, một bên đùa nghịch trái tim của Janet khiến nó gần như không còn toàn vẹn. Janet đã đau tới không nói ra hơi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Charlotte chậm rãi đem trái tim của chính mình lôi ra ngoài. Cảm nhận được cái chết đang tới dần, Janet mang theo hoảng loạn quay đầu về phía Victor, nhưng đáng tiếc, hắn không giúp gì được cho cô ta. Janet hai mắt đầy phẫn nộ cố gắng trăn trối

"Đồ vô dụng!"

Sau khi cô ta tan thành tro bụi, Charlotte ra hiệu cho Louis đem kẻ còn lại mang đi. Victor biết anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn nên hắn dứt khoát nhào người tới muốn ôm lấy chân Charlotte

"Ngài gϊếŧ thần đi! Bệ hạ! Nữ vương bệ hạ! Ngài không thể đối xử như vậy với thần! Bệ hạ!"

Charlotte nghe như không nghe, lui về sau một bước, mỉm cười vẫy tay với Victor sau đó nhìn hắn giãy giụa bị Calius và Raphael kéo đi. Raphael là cánh tay trái đắc lực của Louis, do anh tự mình bồi dưỡng, vừa trung thành vừa hiểu chuyện. Mỗi khi Raphael nhận nhiệm vụ đều không lắm miệng thắc mắc, hơn nữa còn hoàn thành rất nhanh.

Charlotte suy tư nhìn Raphael.

"Tỷ muốn trọng dụng hắn sao? Ta đem hắn đưa cho tỷ nhé!?"

Louis thấy Charlotte cứ nhìn chằm chằm vào Raphael, có chút không thoải mái

"Không, chỉ là thấy phong cách làm việc rất thuận mắt, muốn phong tước cho hắn thôi!"

Anh cười cười không đáp.

"Dọn dẹp toàn bộ cho ta! Đồ đạc của hai kẻ kia đốt hết đi!"

"Vâng, bệ hạ!"

Một đám người hầu tự phân công cho nhau, nhanh chóng bắt tay vào làm việc.

"Tỷ, tới chỗ của ta nghỉ tạm đi! Nơi này ít nhất cũng phải hai ngày mới dọn dẹp xong!"

"Cũng được!"

Louis để Raphael lại giám sát việc dọn dẹp, anh giao Charlotte lại cho Maximus, bảo cậu đưa cô về dinh thự của mình trước, bản thân thì cùng Calius đi tới khu vực nhà giam, nơi nhốt Victor.

"Louis ca có việc, để đệ đưa tỷ về!"

Charlotte cũng không nghĩ nhiều, theo Maximus rời đi. Trên đường, Maximus hỏi điều cậu đã thắc mắc từ đầu tời giờ

"Tỷ, trong khoảng thời gian này tỷ đã ở đâu vậy?"

Charlotte à một tiếng, nhìn Maximus sau đó đem mọi chuyện kể cho cậu nghe.

"Vậy ra lời phụ vương nói là thật, luôn có các thế giới tồn tại song song với chúng ta!"

"Max, ta muốn quay lại nơi đó!"

"Tỷ nói gì cơ?"

Maximus trợn mắt, kim đồng vừa to vừa tròn nhìn chằm chằm vào Charlotte.

"Vốn dĩ ta ngồi trên vị trí này chỉ là để giữ chỗ cho hai đệ! Bây giờ cả hai đều đã đủ khả năng đảm nhiệm nó rồi, ta sẽ đem vương vị truyền lại cho hai đệ! Đây là nguyện vọng của phụ vương!"

Maximus mím môi không nói, trong lòng thầm nghĩ phải báo tin này cho Louis.

"Đừng có nói bậy bạ gì với Louis, tính tình nó không tốt, mỗi lần nó nháo lên đều khiến ta đau đầu!"

Charlotte liếc mắt một cái liền nhận ra ý đồ của Maximus, lên tiếng cảnh cáo cậu.

"Đệ sẽ không nói với Louis ca!"

Mới là lạ!

Maximus âm thầm bổ sung thêm.

Charlotte không hề biết Maximus tính kế cô, an tâm xoay người bước vào phòng ngủ.