Một tuần sau khi Tamayo xoá bỏ lời nguyền của Muzan trên người Charlotte.
"Ngài Charlotte! Ngài tỉnh rồi sao?"
Các thành viên đội Kakushi được phân công thay phiên nhau trực bên cạnh Charlotte phòng trường hợp có chuyện xảy ra. Thấy cô mở mắt, thiếu niên vội vàng bỏ dở công việc đang làm, chạy tới mép giường.
"Ừ! Đi gọi Shinobu!"
Thiếu niên mừng tới sắp khóc, gật đầu lia lịa rồi tông cửa chạy đi. Charlotte từ trên giường ngồi dậy, có chút mệt mỏi day huyệt thái dương.
"Charlotte! Thật sự là cô à?"
"Còn có thể là ai! Litou sao?"
Charlotte vừa dứt lời, Shinobu liền ôm lấy cô. Charlotte lúng túng một chút, sau đó thử đưa tay lên vỗ vỗ lưng Shinobu liền nghe được giọng nói có chút ngượng của cô ấy.
"Được rồi! Cô trở lại là tốt rồi!"
"Vậy, ta về Dinh thự trước!"
Charlotte nhẹ nhàng đẩy Shinobu ra, cười với cô ấy rồi ra khỏi phòng bệnh. Phải về Dinh thự thay đồ trước, bộ Kimono này khiến Charlotte thấy không thoải mái. Nhìn bản thân trong gương, Charlotte cảm thấy hơi lạ lẫm, thuốc của Tamayo không thể hoàn toàn biến cô trở về như trước kia, cô biết nhưng cô vẫn không nhịn được mà có chút bài xích chính mình. Vừa ra khỏi Dinh thự, Charlotte liền gặp Giyuu.
"Ngươi tìm ta?"
Giyuu chỉ nhìn cô, không đáp lại.
"Có việc gì sao?"
Đã quen với tính tình này của Giyuu nên Charlotte không còn cảm thấy bị coi thường như ban đầu nữa, cô đã có thể thoải mái nói chuyện với anh hơn. Giyuu nhìn vẻ mặt kiên nhẫn của Charlotte, anh mím môi, mãi mới chịu nói
"Chỉ là tới xem cô!"
"Ta đã khoẻ, cảm ơn ngươi!"
Charlotte không phải thực tinh ý để có thể nhận ra Giyuu có gì đó với mình, cô chỉ nhạy bén trên chiến trường, về mặt tình cảm quả thực phải nói là dốt đặc cán mai. Thấy Giyuu trầm mặc nhưng lại chưa rời đi, Charlotte mới nghiêng đầu hỏi thêm.
"Còn chuyện gì nữa không?"
Charlotte hỏi xong, Giyuu cũng không đáp, hai con người bốn con mắt cứ thế nhìn nhau trừng trừng. Cuối cùng, dường như hạ quyết tâm, anh nói
"Tôi còn có chuyện quan trọng muốn nói!"
"Ngươi cứ tự nhiên!"
Charlotte có hảo cảm với Giyuu nên đối với anh cô rất dễ nói chuyện, vì vậy anh cũng thả lỏng hơn, dè dặt mở miệng
"Tôi thích..."
"Charlotte!"
Nghe được giọng nói quen thuộc, Charlotte nghiêng đầu nhìn ra phía sau Giyuu, cười một cái.
"Rengoku!"
"Em tỉnh tại sao không nói với anh? Có khoẻ không? Đói bụng hay không?"
"Ta ổn! Ta phải tới chỗ Chúa công bây giờ, lát nữa nói sau!"
Charlotte nói xong liền lướt qua hai người rời đi. Giyuu tâm trạng không tốt lắm khi bị cắt ngang cuộc trò chuyện nhưng anh cũng không giận, chỉ nhìn Rengoku một cái, hỏi
"Anh cố ý à?"
Rengoku cười không đáp, Giyuu cũng không nói thêm gì nữa, xoay người liền đi. Rengoku nhìn bóng lưng đơn độc của Giyuu, có chút không đành lòng, anh biết Charlotte có hảo cảm với Shinobu và Giyuu hơn những người khác. Đầu tiên là do họ không lập tức biểu quyết gϊếŧ Tanjirou và Nezuko, sau đó là lần cô bị thương nặng, Giyuu trực tiếp để cô cắn. Ubuyashiki trước đây đã từng nói với Rengoku rằng nữ vương như Charlotte có thể có nhiều nam nhân, điều đó là thực bình thường, dù biết là vậy nhưng Rengoku vẫn rất khó tiếp thu.
"Chúa công! Ngài Charlotte tới!"
"Để cô ấy vào đi!"
Charlotte ngồi bên cạnh Ubuyashiki, nhìn người đàn ông đang yếu dần, các vết trên mặt cũng đã lan ra rộng hơn. Thấy Ubuyashiki có biểu hiện muốn ngồi dậy, Charlotte đưa tay đè lên vai anh
"Không cần! Ngươi cứ việc nằm nghỉ ngơi đi!"
"Cô khác trước nhiều rồi!"
Ubuyashiki cười nói, trong giọng nói mang theo chút yên tâm cùng thoả mãn.
"Ngươi đã yếu lắm rồi! Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể biến đổi ngươi, ngươi sẽ sống thật lâu, thật khoẻ mạnh!"
Ubuyashiki lắc đầu, đôi con ngươi đυ.c màu nhìn vào khoảng trống nào đó.
"Cảm ơn cô, nhưng không cần đâu! Ta đã có tính toán cho riêng mình rồi!"
Nghe anh nói vậy, Charlotte cũng không giằng co thêm. Hai người đơn giản nói một vài chuyện mà Charlotte còn nhớ khi cô ở Pháo đài vô tận, sau đó vì Ubuyashiki mệt mỏi nên cô liền rời đi.
"Charlotte!"
"Mitsuri!"
Charlotte nhìn thiếu nữ thanh xuân tràn trề đang chạy tới, mỉm cười một chút.
"Lần trước Charlotte đã đồng ý tới phủ tôi ăn bánh tôi làm, cô còn nhớ không?"
"Nhớ!"
Mitsuri vui vẻ cười lên, khuôn mặt nhỏ phiếm hồng trông thấy. Cô vươn tay lôi kéo Charlotte hướng về phía phủ của mình, vừa đi vừa thao thao bất tuyệt nói về các loại bánh ngọt mà cô có thể làm sau đó để Charlotte chọn một loại.
"Ta cái gì đều có thể!"
Mitsuri cũng rối rắm một hồi, quyết định làm crepe và mochi đào cho Charlotte. Nhìn Charlotte ăn mochi mà Mitsuri tưởng tượng ra việc tóc của cô đổi thành màu giống mình sau đó cứ tủm tỉm cười.
"Charlotte, có ngon không?"
"Ừ! Rất ngọt!"
"Cô không thích ăn ngọt sao? Vậy lần tới tôi sẽ bớt đường nhé!"
Mitsuri ồ một tiếng rồi nhiệt tình nói.
"Không! Ta thích ngọt!"
Nhìn vành tai có chút hồng của Charlotte, hơi ngây người, nhận ra Charlotte đang xấu hổ, Mitsuri cũng không vạch trần cô, chỉ cười cười nói mình đã nhớ rõ. Cùng là con gái và Mitsuri có phần cởi mở hơn so với Shinobu nên hai người nói chuyện được rất lâu. Tới khi Charlotte đứng dậy muốn trở về thì trời đã tối rồi. Rời khỏi phủ Mitsuri chưa được bao xa cô liền cảm giác có người theo dõi mình, Charlotte dừng lại bước chân, chuẩn xác quay đầu về phía người đang đứng, chất giọng lạnh lẽo
"Kẻ nào?"
Không gian tĩnh lặng, không một lời đáp lại nhưng Charlotte không chịu bỏ qua, giác quan nhạy bén của cô chưa bao giờ sai cả.
"Nếu ngươi không ra thì ta tới!"
Nói, Charlotte thực sự quay người đi về hướng đó, tới khi cô gần đến nơi, một bóng đen từ trên cành cây nhảy xuống, vẻ mặt khó chịu vô cùng.
"Ngươi theo dõi ta làm gì?"
Charlotte cúi đầu nhìn nam nhân thấp hơn mình vài phân, trong giọng nói có chút khó hiểu. Nam nhân đó không trả lời, chỉ lườm cô một cái rồi đi mất. Charlotte ôm một bụng thắc mắc trở về Dinh thự, từ xa cô nhìn thấy một bóng dáng đứng ở cổng.
"Đã muộn rồi sao ngươi lại ở đây? Chờ ta sao?"
Charlotte nhíu mày một cái, cô cảm thấy hôm nay Giyuu rất kỳ quái.
"Có việc!"
Giyuu mặt vô biểu tình nhìn Charlotte. Cô nghĩ nếu anh chờ tới tận tối thế này thì hẳn là phải có chuyện gì quan trọng lắm. Charlotte cảm thấy để Giyuu đứng bên ngoài nói chuyện không được lịch sự lắm, liền mời anh vào Dinh thự ngồi.
"Ngươi nói đi!"
Charlotte đặt ly trà xuống trước mặt Giyuu, vẻ mặt nghiêm túc chờ anh mở lời. Đối diện với đôi mắt sáng rực của cô, Giyuu có chút túng. Phải biết anh là người rất ít nói và còn gặp khó khăn khi tương tác với người khác, Shinobu còn nói anh bị mọi người ghét.
"Cô ghét tôi sao?"
"Không!"
Charlotte không chút do dự trả lời. Giyuu cảm thấy nhẹ nhõm một chút, sau đó dùng nó làm động lực hỏi
"Vậy cô thích tôi sao?"
Người này sao lại thế này?
Charlotte ngẩn ra, không biết phải trả lời làm sao, đồng thời khẳng định hôm nay Giyuu quả thực rất quái, không giống anh ngày thường chút nào.
"Sao ngươi lại hỏi thế? Đây là chuyện quan trọng mà ngươi muốn nói với ta sao?"
Giyuu nhìn Charlotte, ừm một tiếng trong cổ họng, khuôn mặt vẫn vô biểu tình như vậy. Anh nhìn vẻ mặt hiện rõ hai chữ "khó hiểu" của Charlotte, chậm rãi hé miệng
"Có thể nó hơi đường đột, nhưng tôi muốn nói là tôi thích cô! Là nam nhân đối với nữ nhân thích!"
==================
Vừa mới tỏ tình xong mà ngủ con gái nhà người ta luôn thì có nhanh quá không các cô =((((( phân vân qué
Chưng 38
[ Xin lỗi nhưng toii bẻ láiii nha =((( ]
Không đợi Charlotte trả lời, Giyuu đã đứng dậy, anh biến mất rất nhanh nhưng cô vẫn kịp nhìn thấy vành tai đỏ hồng bị lộ ra sau lớp tóc khi anh quay người. Những ngày sau đó Giyuu gặp Charlotte liền né tránh dù cô đã lên tiếng chào hỏi, cô cảm giác kịch bản này rất quen thuộc. Tuy nhiên Giyuu đã không muốn chạm mặt thì Charlotte hiển nhiên sẽ không đeo bám anh.
Vào một buổi hoàng nôn đẹp, khi Charlotte đang cho cá ăn ở sân sau thì Rengoku tới.
"Charlotte! Anh vào nhé!"
Dinh thự của Charlotte chỉ có mình cô ở nên không lớn lắm, đứng từ ngoài cổng đã có thể nhìn bao quát cả căn nhà rồi. Rengoku lịch sự nói vọng vào, nghe thấy tiếng Charlotte đáp lại mới đẩy ra cổng sắt bước vào trong.
"Anh mang quà cho em này!"
Charlotte đứng dậy, đặt bát thức ăn cho cá lên bàn.
"Trà mới pha đó!"
Rengoku không khách khí, tự mình rót trà, còn rót cho Charlotte, sau đó lại thân thủ bóc bánh cho cô ăn
"Đây là thứ gì?"
Lần đầu tiên nhìn thấy bánh được gói bằng lá nên Charlotte có chút tò mò.
"Đây là Chimaki! Cái này chỉ ngày lễ mới có thôi nhưng Seijurou đột nhiên làm nên anh mang tới cho em!"
Lá bọc bên ngoài được Rengoku lột gọn ghẽ, lộ ra miếng bánh hình trụ ở bên trong. Anh cười, đưa nó sang cho Charlotte
"Thử đi!"
"Mỗi lần ngươi tìm ta đều có đồ ăn mang tới! Ta giống con nít lắm sao?"
Charlotte thắc mắc một câu sau đó đưa bánh lên miệng cắn. Cô chưa từng nếm thử món bánh mặn nào ở đây, ăn đều là đồ ngọt nên Chimaki đối với cô có chút mới mẻ, liên tục ăn xong hai cái, Charlotte mới miễn cưỡng chẹp chẹp miệng. Rengoku nhìn bộ dạng chưa đã thèm của cô, cười ra tiếng
"Anh đã rất nhớ em!"
Rengoku tỉ mỉ dùng khăn lau tay cho Charlotte, lại nói
"Khi nào trận chiến giữa Oni và Con người kết thúc, em đàn cho anh nghe được không?"
"Ý ngươi là đàn Tỳ bà sao?"
"Ừ! Khúc nhạc lần trước ở Phố Đèn đỏ nghe rất buồn, không hợp với em!"
Charlotte ngẩn người một chút, sau đó gật đàu đồng ý với anh, Rengoku bắt cô phải ngoéo tay để làm tin. Charlotte có chút buồn cười móc ngón út của mình vào ngón út của Rengoku, không quên trêu chọc anh
"Ngươi thật là ấu trĩ!"
Trước khi ra về, anh còn cúi người hôn lên khoé môi Charlotte một cái sau đó mới thoả mãn rời đi.
Rengoku vừa đi không lâu thì Muichirou tới, cậu nói Mui rất muốn gặp cô. Charlotte lúc này mới nhớ ra mình đã từng đồng ý với Muichirou sẽ cùng cậu chăm sóc con mèo tai ngược Mui.
"Nó ở bên trong!"
"Mang nó ra đi!"
"Nó không thích ra ngoài, cô vào trong đi!"
Charlotte nghi hoặc nhìn Muichirou một cái, vẻ mặt cậu không có gì giống nói dối, còn thật sự không để ý việc người khác đặt chân vào nơi riêng tư của mình. Tuy vậy Charlotte do dự, cô có chút ám ảnh xen lẫn sợ hãi. Lần trước do giận quá mất khôn cô đã xông vào phòng ngủ của Rengoku, kết quả là bị anh ăn một cái sạch sẽ mà Muichirou cũng không phải dạng vừa
"Ta cảm thấy như vậy không lịch sự, ngươi gọi nó ra đi!"
Muichirou sâu kín nhìn Charlotte một cái, con ngươi màu xanh nhạt có chút ám ám, cậu đẩy cửa đi vào trong. Charlotte đứng bên ngoài chờ đến mỏi chân, nửa tiếng rồi lại nửa tiếng trôi qua, bên trong vẫn là một mảnh yên lặng, cô bắt đầu có chút bực.
"Méo!"
"Chuyện gì vậy?"
Tiếng kêu đầy uất ức của Mui bất ngờ vang lên, Charlotte nhẹ nhíu mày hỏi vọng vào, không thấy Muichirou đáp lời mà thay vào đó là tiếng kêu càng thêm phẫn nộ của Mui.
"Méo méo!"
Phân vân đắn đo một hồi, Charlotte quyết định đẩy cửa bước vào. Mui thấy cô, hoảng hốt kêu lên
"Meo meo!"
Bên trong một mảnh tối đen như mực nhưng Charlotte có thể nhìn rất rõ ràng nên cũng không phải vấn đề gì to tát lắm. Cô đảo mắt một lượt quanh phòng, tìm được Mui trong góc nhà liền tiến đến gần, ngồi xổm xuống vò đầu nó, Mui đã lớn hơn so với lần đầu gặp mặt nhiều rồi.
"Meo meo meo meo!"
Mui cũng không né tránh mấy ngón tay đang làm loạn của Charlotte, nó nôn nóng kêu lên cảnh báo. Nhưng Charlotte nghe vào tai lại thành nó đang vui mừng vì thấy chủ cũ
"Ngươi còn nhớ ta là tốt rồi! Đi thôi, ta dẫn ngươi ra ngoài!"
Charlotte vừa đứng lên thì cánh cửa đột nhiên đóng sập lại, Mui từ phía sau nhảy ra đằng trước giận dữ gào lên
"Méo méo méo!"
Muichirou một tay giữ cửa, một tay cầm kiếm, cười vô cùng nguy hiểm. Cậu liếc nhìn Mui một cái
"Ngươi cũng ghê gớm đấy, nhưng tiếc quá, cô ấy vẫn đi vào mất rồi!"
Mui giận đến xù lông mà không thể làm gì được, nó lùi sát lại chỗ Charlotte, thân mình ra sức đẩy vào chân cô, bảo cô mau rời khỏi đây. Nếu Mui có thể nói được, nó sẽ gào lên với Charlotte rằng "Mẹ chạy đi, hắn bị điên đó!".
Đến giờ phút này Charlotte nào còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô dám khẳng định sức lực của Muichirou không bằng Rengoku nên sẽ không thể làm gì được cô. Charlotte cúi người ôm Mui lên, ung dung tiến về phía cửa, cô cao hơn Muichirou một chút nên từ bên trên nhìn xuống sẽ có cảm giác áp bách hơn hẳn
"Tránh ra!"
Đồng tử xanh nhạt của Muichirou mang theo chút u ám lại đan xen vài tia tình ý không rõ nhìn thẳng vào mắt Charlotte, hành động của cậu bị cô hiểu lầm thành kɧıêυ ҡɧí©ɧ nên có chút khó chịu, vung tay muốn đẩy Muichirou sang một bên. Quả thực như Charlotte đã dự đoán, Muichirou không nhanh bằng Rengoku và sức lực cũng yếu hơn anh nhưng điều cô không thể ngờ được ở đây là cậu dùng đến cả Hơi thở chỉ để đẩy ngã cô, cũng chính vì không ngờ đến nên Charlotte thực sự bị Muichirou làm cho loạng choạng, nghiêng về phía sau.
Mui từ trong ngực Charlotte nhảy xuống, bị Muichirou nhanh nhẹn dùng vỏ kiếm gạt cửa đẩy ra ngoài. Charlotte phản xạ nhanh, lưng còn chưa kịp chạm đất thì cô đã bật người đứng dậy, cảm giác nhói đau ở đùi khiến cô hơi giật mình, cơ thể lảo đảo vài cái rồi quỳ xuống sàn nhà. Charlotte không hề phòng bị Muichirou vì nghĩ cậu chỉ là trẻ con, điều này khiến cô phải trả giá quá đắt. Muichirou rút ống tiêm trên đùi Charlotte ra, ném nó vào góc phòng sau đó cúi người ôm Charlotte lên, thở dài
"Chị ngoan ngoãn một chút thì có phải tốt hơn không!"
Cậu ôm cô ngồi xuống nệm nhưng chưa vội vàng ăn ngay, chỉ luồn tay vào tóc Charlotte, vừa nghịch vừa kể
"Thực ra lần đầu tiên của chị đáng lẽ là cho tôi! Nếu tôi không lỡ bỏ nhầm ống thuốc đó vào ngăn tủ "thuốc giải" của chị Kocho!"
Nhìn vẻ mặt lờ mờ nhớ ra của Charlotte, Muichirou gật đầu khẳng định
"Đúng rồi! Chính là thứ chị mang tới cho anh Rengoku lần anh ấy say rượu đấy! Thực sự lúc đó tôi rất giận, nhưng là lỗi của tôi nên đành chịu vậy! Cơ mà người thứ hai nhất định phải là tôi!"
Muichirou nhìn Charlotte cười một cái rồi đưa tay mò mẫm trên người cô tìm kiếm. Xui thay cho Charlotte, hôm nay cô mặc váy Gothic cố định bằng dây đai, rất dễ cởi. Thấy hành động này của cậu, Charlotte nghiến răng nghiến lợi nói
"Ngươi còn nhỏ! Không thể!"
Muichirou dừng lại, vẻ mặt xấu xa kéo tay Charlotte sờ sờ nơi nào đó của mình, nghiêng đầu hỏi
"Nhỏ sao?"
"Ta nói là tuổi của ngươi nhỏ!"
"Chị tính để anh Tomioka ăn trước tôi sao? Như vậy không tốt lắm đâu!"
"Ngươi nói lung tung rối loạn gì đó?! Ngươi còn dám động tay động chân thì đừng có trách ta!"
Charlotte không thể cử động, chỉ còn cách dựng lên đồng tử đe doạ Muichirou, thực ra việc đa phu đối với cô là bình thường nhưng Muichirou quả thực còn nhỏ, Charlotte không cầm thú tới nỗi trẻ vị thành niên đều không buông tha. Nhưng Muichirou căn bản không sợ sự đe doạ của Charlotte, cậu còn hôn lên mắt cô một cái, ra quyết định để việc cởi đồ lát nữa làm sau, trước tiên phải bịt cái miệng đang lải nhải của cô lại đã.