Vốn chỉ tiện đường đi qua Phố Đèn đỏ khi vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về và không hề có ý muốn xem Hội Hoa, nhưng bóng người gảy đàn trên đài cao khiến Giyuu chú ý.
"Tomioka?"
Thấy Giyuu đột nhiên dừng lại, Rengoku khó hiểu quay đầu.
"Charlotte!"
"Cái gì?"
Rengoku thực sự không nghe rõ lắm vì Giyuu chỉ là lẩm bẩm trong miệng, anh tiến tới gần, vỗ vai Giyuu.
"Nhìn cái gì mà thất thần vậy?"
Sau đó Rengoku đưa mắt về phía Giyuu đang nhìn, ngay khi mắt vừa chạm vào thiếu nữ trên đài, đồng tử mắt của anh co lại, cả người căng chặt lên.
"Đó...đó là Charlotte?"
Thấy Rengoku muốn tiến lên, Giyuu vội vàng cản anh lại
"Anh quên lời Chúa công dặn rồi sao?"
"Tôi thực sự chỉ muốn lại gần nhìn cô ấy một chút, không làm gì đâu!"
"Anh đừng rút dây động rừng, hiện giờ mục tiêu của chúng ta đang là Charlotte, để Kibutsuji Muzan phát hiện ra kế hoạch thì không hay cho cô ấy đâu!"
Giyuu có chút khó chịu lên tiếng, không phải là giận Rengoku mà là Muzan, bản thân anh rất muốn tới nhìn gần nhìn Charlotte, không những vậy còn muốn nói chuyện với cô, muốn hơn thế, nhưng tình huống không cho phép. Rengoku vành mắt hồng hồng mang đầy vô hạn tiếc nuối theo Giyuu rời đi, anh còn nhờ Giyuu khoác tay lên cổ mình để bản thân không quay đầu lại nhìn Charlotte. Cảm nhận được sự khổ sở của Rengoku, Giyuu tăng tốc nhanh chóng rời khỏi Phố Đèn đỏ.
Phía bên này Litou đã tấu xong nhạc, nhận được sự hưởng ứng của đám đông, cô có chút vui vẻ. Litou liền ôm đàn tới chỗ Douma, vẻ mặt có chút kiêu ngạo
"Tên của khúc nhạc này là cô bịa ra đấy à?"
"Ngay cả khúc này cũng là ta bịa ra mà!"
Douma có chút bất ngờ, sau đó lại nghĩ Litou vì kiêu ngạo nên nói phét, làm gì có ai chơi bừa mà hay được như cô. Chắc chắn đó là Nakime dạy. Douma gật đầu, cười phất phất tay ý bảo Litou đi thay lại đồ. Sau đó hắn quay đầu về phía nơi Giyuu và Rengoku từng đứng lại, có chút suy đoán gì đó nhưng rồi lại gạt phắt đi.
"Các ngươi đi đâu về?"
Muzan tay cầm ống nghiệm xuất hiện đột ngột phía sau Douma và Litou, giọng nói không mấy vui vẻ.
"Litou buồn nên tôi dẫn cô ấy đi ra ngoài chơi!"
Douma nhanh nhảu đáp, cười rất tươi.
"Bớt dẫn nó đi lung tung đi, ảnh hưởng tới kế hoạch của ta thì ngươi đừng trách!"
Muzan híp mắt đe doạ Douma, nhưng với cái tính cách nhây của hắn thì hắn nào có sợ
"Rồi ngài định làm gì tôi?"
Litou không ngờ Douma dám trả lời như vậy, cô không nhịn được phụt ra một tiếng cười, sau đó nhận ra mình thất thố, cô che lại miệng lui về phía sau Douma đứng. Muzan vốn định phát giận với Douma, nghe xong liền chuyển hướng 180 độ sang Litou lập tức
"Đi ra đây cho ta!"
Litou lò dò bước từ phía sau Douma ra, liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn vẻ mặt cổ vũ, cô nói
"Rồi ngài làm gì ta?"
Muzan trợn mắt, ống nghiệm trên tay hắn vỡ nát, giọng nói vang lên đầy giận dữ
"Biến đi cho khuất mắt ta!"
"Vậy tôi và Litou xin cáo lui!"
Douma nhăn nhở cười cúi nhẹ đầu một cái rồi mới vui vẻ mang cô rời đi.
"Ngươi đừng có dạy hư Litou nữa! Cô ấy là tâm đắc của ngài Muzan đấy!"
Akaza đứng ở phía bên kia hành lang lên tiếng, nghe Douma bảo Akaza ghét hắn, Litou mới để ý. Douma tuy là Thượng Nhị nhưng rất hay bị Akaza cho ăn đòn đau, dù hắn chỉ là Thượng Tam, kể cả một lời nói hay hành động nhỏ của Douma cũng có thể khiến cho Akaza khó chịu. Litou nhún vai không tiếp tục suy nghĩ nữa, một vẻ cô không phải người nhiều chuyện.
"Vui mà! Đừng lúc nào cũng xị mặt ra như thế Akaza, không đẹp chút nào!"
"Câm miệng đi!"
Akaza lườm Douma một cái, dứt khoát xoay người biến mất khỏi hành lang. Litou cười cười tạm biệt Douma rồi về phòng mình, hồi nãy do ngồi trên đài cao biểu diễn nên cô nhìn thấy một bóng lưng của nam nhân cao ráo với mái tóc vàng kim và phần đuôi tóc màu đỏ giống như ánh lửa. Cảm giác lạ lẫm len lỏi trong cơ thể khiến Litou có chút tò mò về người nam nhân đó, cô quyết định sẽ tìm gặp anh ta nếu có cơ hội. Litou đưa tay kéo tấm màn che trước giường xuống, quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
"Nakime, mở cửa đi!"
"Đại nhân nói nếu cô có người đi cùng thì mới được ra!"
"Đây là lệnh!"
"Không thể!"
Litou có chút bực, cô đưa mắt về phía Nakime
"Ta sẽ tự chịu trách nhiệm với hành động của mình!"
Dưới sự uy hϊếp mạnh mẽ của Litou, Nakime gảy lên một tiếng đàn, đem cô đưa tới một khu rừng. Litou theo trí nhớ tìm được Phố đèn đỏ, sau đó đứng ở nơi trước đây Rengoku và Giyuu đã đứng, dựa vào linh tính mách bảo mà di chuyển.
Litou dừng lại ở giữa một khu rừng đây nếu đi về hướng Đông sẽ tới Tổng bộ, nhưng cô không biết, chỉ cắm đầu đi thẳng. Một thành viên đội Kakushi đi ngang, thấy bóng dáng Litou đang đứng bơ vơ giữa rừng, anh vội vàng chạy về Tổng bộ báo cáo, lập tức Muichirou được cử đi tìm Litou.
"Vì sao con không được đi?"
"Muichirou đã gặp Charlotte một lần rồi nên sẽ dễ hơn! Đừng lo lắng, Rengoku, cô ấy chắc chắn sẽ đi theo Muichirou thôi!"
Litou chán nản ngồi đung đưa chân trên cành cây, cô ra ngoài là muốn đi tìm người nam nhân tóc vàng đó, chẳng lẽ chuyến này là công cốc rồi sao.
"Này!"
Nghe được tiếng gọi phía dưới, Litou cúi đầu xuống, người này cô biết.
"Sao ngươi lại ở đây?"
"Nhà tôi ở gần đây! Còn cô?"
"Ta bị lạc!"
Litou nghĩ một chút, quyết định nói dối cho xong chuyện. Muichirou đứng phía dưới cười một cái, hỏi cô
"Có muốn tới nhà tôi không?! Tôi đã kể với cha về cô, ông ấy rất muốn gặp cô một lần!"
Nhìn vẻ mặt ngây thơ vô hại của Muichirou, Litou lại lần nữa bị lừa. Cô nhảy xuống đất, phủi bụi trên bộ kimono của mình
"Dẫn đường đi!"
Muichirou vui vẻ đi trước, không quên nắm lấy tay Litou phòng trường hợp cô chạy mất, Litou thì chỉ nghĩ cậu sợ cô đi lạc, thầm khen Muichirou là người tốt, cũng không làm ra hành động gì khác. Tổng bộ dần hiện ra trước mắt, mùi hoa Tử Đằng khiến Litou có chút khó chịu, cô nhăn mày lui lại một bước.
"Sao thế?"
"Ta không thích mùi hoa này lắm!"
"Vào trong thì sẽ hết thôi, đi nào!"
Muichirou dùng tay áo che mũi cho Litou, lôi kéo cô vào bên trong. Đến lúc này Litou nào có không nhận ra vấn đề, nhưng cô vẫn giữ im lặng, lát nữa nếu thực sự bản thân gặp bất lợi, cô sẽ gϊếŧ sạch đám người ở cái phủ này rồi rời đi cũng không muộn.
"Litou, đây là cha tôi, mọi người thường gọi ông là Chúa công!"
Litou nhíu mày một cái, con người này mang lại cảm giác quen thuộc quá.
"Xin chào!"
"Litou, cảm ơn cô lần trước đã giữ lời hứa không động đến người làng chài. Cô có thể tới phòng ta không, ta có chút quà muốn tặng cô để bày tỏ lòng biết ơn!?"
Litou ừ một tiếng, chậm rãi tiến vào trong. Ubuyashiki ra hiệu cho cô ngồi xuống, bản thân cũng ở phía đối diện cô ngồi xuống.
"Charlotte!"
"Là Litou mới đúng!"
Tuy có chút khó hiểu vì cả hai cha con nhà này đều gọi mình là Charlotte nhưng Litou cảm thấy bản thân cũng không bài xích cái tên đó lắm. Litou nhấp một ngụm trà, vị trà thơm thơm lại có chút chát thấm vào đầu lưỡi khiến cô phải ăn một cái bánh hoa đào. Hai thứ mùi hoà quyện vào nhau khiến Litou có chút hoài niệm, không biết bao lâu rồi cô mới được ăn loại bánh này.
"Đã lâu rồi ta mới ăn lại loại bánh này! Hoài niệm thật!"
"Cô thực sự không tò mò trước đây mình đã từng ăn nó ở đâu sao?"
Litou có chút giật mình, cô đặt miếng bánh lên đĩa, không trả lời câu hỏi của Ubuyashiki. Anh đưa ra một loạt bằng chứng về những hành động khác lạ của Litou so với một con Oni bình thường, thấy cô đã có chút dao động, anh nói
"Để cô tin tưởng, ta sẽ kể cho cô nghe một câu chuyện..."
Sau đó anh đem chuyện Charlotte bị hại từ thế giới cũ mà cô đã từng kể trước đây nói ra cho Litou nghe, thấy cảm xúc của Litou có chút biến đổi, Ubuyashiki lên tiếng gọi
"Rengoku, con có thể vào đây không?"