Nữ Vương Huyết Tộc

Chương 29

[ Cảnh báo: chương này H nhẹ, yêu cầu độc giả có độ tuổi không phù hợp tự giác cách ly =)))) bị phụ huynh tóm được và cho ăn đòn tác giả không chịu trách nhiệm =)))) ]

Shinobu đưa tay gõ cửa phòng Kanao

"Sao vậy ạ!?"

Kanao mang khuôn mặt ngái ngủ ló ra, thấy vẻ sốt ruột của Shinobu thì hơi ngạc nhiên.

"Lọ thuốc chiều nay ta bảo em đưa sang cho anh Rengoku, anh ấy uống luôn lúc đó sao!? Em có sao không!?"

"Ngài Charlotte nói để ngài ấy mang nên em không rõ ạ!"

"Charlotte mang!!? Sau đó em đưa cho cô ấy!?"

Kanao gật gật đầu nhỏ, sau đó lén lút nhìn Shinobu, sợ cô giận vì mình tự ý quyết định, không hỏi ý kiến cô. Nhưng Shinobu chỉ cười cười xin lỗi và bảo Kanao tiếp tục nghỉ ngơi, bản thân thì chạy về phòng làm việc nhanh chóng chế ra thuốc giải.

Nếu Charlotte còn ở đó với Rengoku thì tốt, dù có hơi uỷ khuất cho cô ấy, bằng không dựa vào lượng thuốc Rengoku uống và số thời gian trôi qua từ lúc đó tới giờ, Shinobu sợ là anh sẽ có nguy hiểm.

Rõ ràng thuốc đó cô đã phân loại rồi để ra một ngăn tủ riêng, tại sao nó lại nằm trong ngăn kéo thuốc giải được cơ chứ!? Shinobu nhất định sẽ tìm ra kẻ nào dám vào đây lục lọi đồ của cô rồi giao cho Charlotte toàn quyền xử lý coi như là đền bù nếu cô xảy ra chuyện.

Sự thật là Charlotte đã sớm xảy ra chuyện rồi!

Cửa phòng Rengoku đã bị anh đóng lại, Charlotte quỳ sấp trên nệm của anh, quần áo xộc xệch, mái tóc đen dài vương đầy trên mảnh lưng trắng nõn. Đôi đồng tử màu vàng của Charlotte vẫn còn sót lại chút lý trí sau đợt tấn công từ Rengoku, dồn sức bò về phía trước. Rengoku ném áo đồng phục sang một bên, tóm lấy cổ chân Charlotte kéo cô về.

"Đến lúc này rồi mà vẫn muốn chạy? Xem ra em còn sung sức lắm!"

Rengoku ôm lấy Charlotte, một tay anh đỡ lưng cô, tay kia lần mò muốn kéo bộ váy đen trên người cô xuống. Rengoku chưa từng làm chuyện này bao giờ, hiển nhiên là không biết cách cởi đồ của con gái, thêm nữa, váy Charlotte mặc là cô tự mình chỉ dẫn mấy người ở Tổng bộ may theo phong cách Tây âu giống thế giới cũ nên Rengoku càng không biết làm thế nào. Nước sôi lửa bỏng, Rengoku không nhịn được nữa, trực tiếp đưa tay liền xé, ngay cả nội y cũng không ngoại lệ, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, Charlotte xấu hổ nghiêng đầu sang một bên.

Đặt cô nằm xuống nệm của mình, Rengoku cúi người áp sát với thân thể cô, chậm rãi hôn lên trán, khoé mắt, gò má rồi tới môi đỏ thẫm, quen đường quen nẻo cọ vào răng nanh của Charlotte sau đó cuốn lấy lưỡi phấn nộn của cô. Charlotte hai mắt bắt đầu mờ hơi nước, không tự chủ đáp lại nụ hôn của Rengoku, hai tay nhỏ câu lấy cổ anh, mặc cho bàn tay nóng rực của anh chu du khắp thân thể mình, từ ngực cho tới eo rồi tới mông. Rengoku rời khỏi môi đỏ của Charlotte, dần dần di chuyển xuống phía dưới. Mỗi một nơi anh đều để lại ấn ký đỏ thẫm, đánh dấu chủ quyền lên cô gái này để mọi người biết cô ấy là của anh.

Rengoku cúi đầu cắn vào đùi trong của Charlotte một cái, nghe được âm thanh kiều mị phát ra từ cổ họng cô, lại thấy cơ thể cô run lên một chút, anh hài lòng cười, khẽ liếʍ rồi lại mυ'ŧ mạnh lên vị trí mình vừa cắn như là khen thưởng. Bàn tay với những ngón thon dài của Rengoku luyến tiếc rời khỏi nhũ hoa nhỏ hồng phía trên, vòng quanh bụng nhỏ rồi lướt qua nhân ngư tuyến của Charlotte sau đó tiến tới vùng tam giác thần bí.

Rengoku là kiếm sĩ, ngón tay anh mang theo những vết chai sạn do cầm kiếm, hoàn toàn chạm tới điểm nhạy cảm của Charlotte. Cô bị kᏂoáı 🇨ảʍ từ phía dưới tập kích, theo du͙🇨 vọиɠ tách đùi ra một chút để ngón tay của anh có thể vào sâu hơn, hai tay nắm lấy tấm nệm, từ cổ họng phát ra tiếng ngâm khẽ, mười phần câu nhân. Rengoku đồng tử hơi tối lại, tròng mắt xuất hiện chút tơ máu, tốc độ của ngón tay bắt đầu nhanh dần, tới khi xuất hiện một cỗ chất lỏng trong suốt anh mới dừng lại. Rengoku đưa tay lên, liếʍ sạch sẽ mật dịch bao phủ trên ngón tay mình, lại nhìn vẻ mặt thoải mái của Charlotte, anh cười cười tiến về phía trước, đặt một cái gối xuống dưới eo Charlotte, sau đó nắm lấy hai đùi của cô nâng lên, hạ thân mạnh mẽ động một cái, hoàn toàn tiến vào bên trong.

Rengoku thoải mái khẽ kêu một tiếng, cảm giác căng chặt lại trơn lại ấm bao phủ khiến anh suýt chút nữa liền phải động lên. Nhưng thấy Charlotte bị đau nhăn lại mi, phát ra tiếng nức nở, vài giọt nước mắt theo khoé mặt chảy xuống, tay nhỏ của cô cào lên lưng anh để lại vài đường tơ máu. Rengoku mềm xuống, nhẹ giọng dỗ

"Một chút sẽ hết thôi!"

Anh hôn lên môi Charlotte, khẽ gặm cắn, tay anh nhẹ nhàng xoa nắn vùng đồi núi mềm mại giúp cô giảm bớt đau đớn. Một lát sau, phía dưới của Charlotte đã quen với tiểu Rengoku, bắt đầu có phản ứng ham muốn, cô ửng đỏ một khuôn mặt, khó chịu cựa quậy một chút, mở miệng meo meo nói

"Ta khó chịu!"

"Em khó chịu ở đâu?"

Rengoku biết thừa nhưng cố hỏi.

"Muốn..."

"Em không nói ra làm sao anh biết?"

Thấy Charlotte cắn môi không chịu đáp lại, Rengoku làm bộ rút ra một chút, lập tức cảm nhận được phía dưới co chặt lại, như níu giữ không cho anh rời đi. Rengoku bị kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ đến căng thẳng cả cơ bắp, cắn răng cố gắng kìm chế xúc động muốn ra vào

"Em không nói thì anh sẽ rút ra đấy!"

Charlotte xấu hổ, cô dùng mu bàn tay che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp, lắp bắp ra tiếng. Nghe được đáp án mình cần, Rengoku như thú hoang được phóng thích, anh giữ lấy eo thon nhỏ của Charlotte để cô không bị đẩy về phía trước, dùng sức động lên. Charlotte một tay ôm lấy gáy Rengoku, một tay bám vào lưng anh, hai chân thon dài quấn lấy hông rắn chắc của anh, theo tiết tấu của anh ngâm lên từng tiếng gợi cảm.

Không biết qua bao lâu, Rengoku mới sắp lên tới đỉnh điểm, anh nâng hai chân Charlotte để chúng gác lên vai mình, phía dưới cấp tốc luật động, thở gấp liên hồi. KᏂoáı 🇨ảʍ quá mức khiến Charlotte không nhịn được nức nở van xin, sau đó liền nghe anh kêu lên một tiếng, rút ra ngoài, thứ chất lỏng ấm nóng bắn lên bụng nhỏ của cô. Rengoku gục đầu vào hõm vai Charlotte thở dốc, bản thân cô đã mệt mỏi, nhắm lại hai mắt liền muốn nghỉ ngơi. Nào ngờ còn chưa được bao lâu liền bị Rengoku lật người lại, để cô quỳ sấp xuống nệm, mông nhỏ vểnh lên. Charlotte hoảng hốt quay đầu lại, đập vào mắt cô là vẻ mặt ác liệt của Rengoku

"Ngươi làm gì?"

"Em tưởng chỉ có thế là xong sao?"

Không để Charlotte tiếp tục nói gì thêm, Rengoku giữ lấy eo cô, trực tiếp tiến vào.

"A...ngươi...chậm một chút!"

"Được!"

Sau đó Rengoku tăng tốc độ lên.

"Đừng...chậm lại! Quá nhanh!"

"Như ý em! Anh sẽ không chậm lại!"

Charlotte túm chặt lấy tấm nệm thở gấp, gian nan giữ vững thân thể trước những đợt tiến công như mãnh thú của Rengoku.

Không biết đã vài giờ trôi qua, không biết đã làm bao nhiêu tư thế, Charlotte không còn chút sức lực nằm sấp trên ngực Rengoku, khàn khàn lên tiếng kháng nghị

"Ta không thể!"

"Một lần nữa thôi!"

"Đã bốn lần rồi!"

"Lần này là nói thật!"

Mặc kệ lời phản kháng của Charlotte, Rengoku vẫn tiếp tục làm chính sự. Nhưng lần này anh thật sự là nói thật, sau khi xong việc liền ôm Charlotte đi tắm rửa. Charlotte đã mệt không mở nổi mắt, trực tiếp nhắm mắt ngủ trên tay Rengoku. Trước khi hoàn toàn mất ý thức, Charlotte mơ màng cảm thấy anh hôn lên trán cô, sau đó nói

"Anh yêu em!"