"Mẹ! Cô ta kia kìa!"
Sakura đưa tay chỉ Charlotte, vẻ mặt uỷ khuất như mèo. Người phụ nữ vỗ vỗ lên mu bàn tay Sakura tỏ vẻ trấn an, đôi mắt bà ta trợn lên như lợn luộc nhìn về phía Charlotte.
"Trông cũng có vài phần nhan sắc! Nhưng chỉ bằng như vậy mà dám tranh đấu với con gái ta? Đúng là không biết tự lượng sức mình!"
Charlotte còn đang tự hỏi hai người này làm thế nào mà tìm được Dinh thự riêng của mình, nghe xong ngữ khí chanh chua quen thuộc, Charlotte mới nhớ ra Sakura, hoá ra là tới gây sự.
"Nếu lại là vấn đề hôn ước nhà các ngươi thì mời biến đi!"
"Bọn họ đã từng tới đây tìm cô rồi sao?"
Muichirou ngồi một bên, ánh mắt không mấy thân thiện nhìn về phía hai mẹ con Sakura.
"Từng tới, nhưng chỉ một người, giờ là hai!"
"Lại thông đồng được một tên tiểu bạch kiểm nữa rồi sao? Mày thật đúng là có tài đó! Tài mồi chài đàn ông!"
Lần này, người phụ nữ mắng lây sang cả Muichirou.
"Tốt nhất là hai người các ngươi nên về trước khi có điều không hay xảy ra! Còn có, đừng mắng chửi người không liên quan!"
Charlotte khó chịu nhíu mày, nhìn về phía Muichirou một cái, thấy cậu không có vẻ gì là tức giận mới dời mắt đi.
"Còn bảo vệ tình nhân đe doạ chúng ta? Nói cho mày biết, chồng ta chính là cháu trai của cựu Âm trụ, nếu mày dám động vào một sợi tóc của chúng ta..."
"Thì thế nào?"
"Cái gì?"
Người phụ nữ có vẻ không hiểu ý tứ của Charlotte, bà ta nhăn mày tiến lên phía trước vài bước, hỏi lại.
"Cháu trai cựu Âm trụ thì thế nào? Ngươi cảm thấy ta sẽ vì mối quan hệ vớ vẩn này của các ngươi mà e ngại sao?"
Giờ phút này người phụ nữ nào còn không hiểu Charlotte đây là muốn động thủ đánh người. Sakura dường như vẫn còn dư âm của trận đòn vài ngày trước, cô ta rúm ró nấp đằng sau mẹ mình, không dám thở ra một hơi nào quá mạnh.
"Sakura!"
Nghe được Charlotte gọi tên mình, Sakura ngó đầu ra khỏi lưng mẹ, sau đó lại vội vàng nấp vào khi nhìn thấy ánh mắt ăn tươi nuốt sống của Charlotte.
"Dường như mấy lời cảnh cáo của ta ngày đó đều bị nước trong hồ cá rửa sạch rồi! Ta đành phải nhắc lại cho ngươi nhớ vậy!"
"Không...không cần!"
Thấy con gái mình bị doạ tới nỗi run lẩy bẩy, người phụ nữ hai hằn lên tơ máu vì tức giận, dơ tay liền muốn tát Charlotte. Charlotte chậm rãi né sang một bên khiến người phụ nữ mất đà ngã dúi về phía trước. Sakura vội vàng đỡ mẹ mình dậy, ôm lấy cánh tay bà ta.
"Nếu ngươi còn tiếp tục tấn công ta nữa, sẽ không chỉ là té ngã đơn giản như vậy đâu!"
Charlotte liếc mắt đe doạ, các khớp ngón tay của cô kêu lên rắc rắc.
"Thôi được, nể tình mày là một Trụ cột, ta sẽ không truy cứu vấn đề này nữa! Chỉ cần mày quỳ xuống xin lỗi con gái ta, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra!"
Charlotte "?"
Muichirou "..."
Vốn dĩ mẹ con bà ta mới đang ở thế bị động, vì cái gì lại dùng lời thoại của người ở thế chủ động. Charlotte thực sự không thể hiểu được mạch não của những kẻ ngu ngốc tự cho là đúng. Cô một tay xoa thái dương một tay vẫy vẫy gọi người tới, chỉ vào hai mẹ con nhà kia
"Ném văng ra!"
Vài người thấy mẹ con Sakura đều là phụ nữ trẻ, không dám mạnh tay, chỉ đơn thuần là đi bên cạnh họ tiễn họ ra cửa. Nhưng người phụ nữ kia nào có chịu ra về dễ dàng như vậy, tốn bao nhiêu công sức bà ta mới bắt Seijurou dẫn tới đây, không thể phí phạm. Nhân cơ hội Charlotte đang quay lưng lại, bà ta dơ tay ý đồ túm tóc cô sau đó đánh cho cô một trận nhớ đời. Khi ngón tay của người phụ nữ sắp chạm tới tóc Charlotte, cô đột nhiên xoay người lại, tóm lấy cổ tay bà ta, dùng sức bóp một cái
"Á! Đau quá! Tay của ta!"
"Mẹ có sao không? Mày làm gì mẹ tao vậy?"
"Giúp bà ta dạy dỗ cái tay hư hỏng một chút!"
Sakura đỏ mắt móc trong ngực áo ra một thanh đoản kiếm, lợi dụng khoảng cách của mình với Charlotte, định dùng nó huỷ dung cô. Muichirou vốn không định xen vào việc riêng của Charlotte, thấy tình hình chuyển biến xấu, cậu đứng dậy nhanh chóng tiến về phía này.
Keng...
Thanh đoản kiếm bị katana của Muichirou đánh bay sang một bên, rơi vào trong bụi cây, cậu bình tĩnh tra kiếm vào vỏ, ngữ khí lạnh lùng.
"Mang hai kẻ điên này ném ra ngoài đi!"
Thấy tình huống như vậy xảy ra, mấy người kia nào dám chậm trễ, vội vàng lôi hai mẹ con Sakura đi. Charlotte cúi người nhặt thanh đoản kiếm lên, xoay xoay trong tay một chút
"Cô không định ném nó đi à?"
"Đồ chúng làm rớt mà, phải trả cho chính chủ chứ! Mấy kẻ này bám dai như đỉa vậy, không giải quyết triệt để một lần thì phiền lắm!"
"Cần ta đi với cô không?"
"Cảm ơn ý tốt của ngươi nhưng ta biết ta nên tìm ai cùng đi rồi!"
"Vậy sao? Có việc gì cần giúp đỡ cứ tới tìm ta!"
"Được rồi!"
Charlotte cười cười tiễn Muichirou về phủ, sau đó lại đổi một hướng khác rời đi.
"Charlotte đại nhân!"
Một đệ tử đi ngang qua cổng lớn, thấy Charlotte chậm rãi tiến về phía này liền lên tiếng chào hỏi.
"Ừ, Rengoku có ở phủ không?"
"Ngài ấy có, nhưng dường như đang tiếp khách! Nếu ngài muốn đợi thì tôi sẽ dẫn ngài vào trong!"
"Vậy thì làm phiền ngươi!"
"Không có gì, công việc của tôi mà!"
Charlotte theo người đệ tử ra sân sau, cậu còn tri kỉ mang trà và bánh cho cô, thêm một đĩa khoai lang nướng còn nóng rồi mới đi làm việc khác. Charlotte ngồi trong hiên nhà chậm rãi lột vỏ khoai ăn, mùi thơm từ từ lan toả khắp sân vườn...