Charlotte vác thân xác rách nát của mình về Tổng bộ, không kịp thay đồ liền lập tức đi tìm Ubuyashiki
"Vất vả rồi! Phủ của cô ta đã cho người xây xong! Về phần Thượng Huyền nhị, ta sẽ suy nghĩ biện pháp! Cảm ơn cô nhiều lắm!"
Charlotte gật đầu một cái sau đó quay người về Điệp phủ, thời gian cũng còn chưa muộn nên cô vẫn có thể nhờ nhóm Tanjirou giúp mình chuyển đồ, chủ yếu đều là quần áo và chút đồ dùng cá nhân, đồ đạc ở phủ đều đã có sẵn.
Tanjirou ôm núi quần áo của Charlotte đi bên cạnh cô, nghiêng đầu ra hỏi
"Phủ của chị chắc chắn là đẹp lắm! Chị đã đặt tên cho nó chưa?"
"Ta chưa nghĩ tới!"
"Đặt là Đấng Inosuke đi!"
Inosuke một tay vác mấy cái hộp gỗ đựng đồ, tay còn lại xách một đôi giày màu đen vì hưng phấn mà dơ lên không trung.
"Phủ của chị Charlotte sao lại đặt tên cậu chứ? Bị điên hả?"
Zenitsu ôm chăn nệm đi bên cạnh, không nhịn được quay sang gào lên.
"Ta định đặt tên nó theo họ của ta! Các ngươi thấy thế nào?"
"Dinh thự Dempsey? Nghe hay đó!"
Vừa đi vừa trò chuyện, thoáng chốc đã tới nơi ở mới của Charlotte
"Để đồ xuống đi! Ta sẽ tự sắp xếp!"
"Vậy cái này thì sao ạ?!"
Zenitsu loay hoay không biết nên để xuống hay không, cậu ôm đều là chăn nệm, nếu bỏ ở đây thì bẩn hết mất.
"Đưa cho ta đi! Sau đó các ngươi về nghỉ ngơi đi! Cảm tạ!"
"Chị đừng khách sáo! Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn gì đâu!"
"Nếu muốn cảm ơn thì so tài với ta đi!!!"
Tanjirou hào phóng cười với Charlotte rồi cùng Zenitsu ra sức kéo Inosuke đang gào lên đòi so tài đi về. Charlotte cười cười ôm chăn nệm vào phòng ngủ trải cẩn thận, sau đó bắt tay vào công cuộc sắp đồ. Thực chất những đồ dùng cồng kềnh như bàn tủ đều được sắp xếp ngay ngắn cả rồi nhưng Charlotte thích bày theo sở thích của cô hơn. Mãi tới khi trời sáng, Charlotte mới hoàn thành công cuộc lột xác cho dinh thự của mình. Nhóm Tanjirou vốn là tới gọi cô đi luyện tập cuối cùng lại thành đi khám phá dinh thự của cô.
Zenitsu vừa đi vừa níu tay áo Tanjirou, mặt tái mét. Tanjirou không chút sợ hãi, ngược lại còn vô cùng hứng thú nhìn trái nhìn phải, thi thoảng lại chỉ cho Nezuko xem mấy thứ mà cậu thấy hay, cô bé cũng rất là phấn khích. Inosuke thì khỏi nói, cậu coi đây là một thử thách lòng dũng cảm và luôn xả thân đi đầu, còn mạnh mẽ vác Zenitsu theo để rèn luyện tính can đảm cho cậu ấy mặc cho Zenitsu gào thét nói không cần.
Charlotte ngồi ở ngoài hiên chờ đợi, đôi khi lại nghe thấy tiếng kêu khóc của Zenitsu và tiếng quát tháo ba đời của Inosuke, trong lòng cô thấy bình yên lạ thường.
Như thường lệ, mỗi cuối tuần sẽ có một buổi họp nhỏ giữa các trụ cột để tổng hợp lại về tình hình rèn luyện của các kiếm sĩ đồng thời đưa ra phương pháp rèn luyện phù hợp cho họ.
"Ồ Charlotte! Nghe nói cô mới bị ăn hành hả? Mạnh như cô mà cũng để bị đánh sao? Tôi lại cứ tưởng cô là bất bại chứ!"
Uzui vừa nhìn thấy Charlotte liền không chút khách sáo nói huỵch toẹt ra vụ cô bị Douma đánh, còn không quên tà lưa thêm mấy câu. Charlotte liếc mắt nhìn anh một cái, không thèm đáp lời.
"Ơ kìa sao lại mất hứng thế? Không thắng lần này thì lần khác đấu lại, quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà!"
"Đã xưng là quân tử mà lại thù dai tới tận mười năm? Thành ngữ nghe hay đấy!"
Charlotte cười một tiếng tỏ vẻ chế nhạo, cô vừa dứt lời thì Uzui dường như cũng nhận ra câu thành ngữ có vấn đề, Mitsuri và Rengoku ở bên kia nghe được còn không kiêng nể gì cười ra tiếng khiến Uzui khá là ngượng. Shinobu che miệng cố gắng nén tiếng cười trong cổ lại, dơ ngón cái với Charlotte tỏ vẻ khen ngợi. Giyuu cũng phải nhìn sang phía bên này vài phút. Riêng Iguro và Sanemi chỉ xuỳ một tiếng tỏ vẻ nhàm chán rồi quay đi...
"Charlotte, khoan đã!"
Shinobu vội gọi Charlotte lại khi cô vừa mới đứng dậy định rời đi.
"Có việc gì không?"
"Hôm qua Chúa công đã nói với tôi, máu của cô có thể gϊếŧ Oni, không những vậy nó còn mạnh hơn hoa Tử Đằng nhiều! Tôi muốn cô giúp tôi một việc!"
"Ngươi lấy máu ta từ vài tháng trước mà giờ mới biết là sao?"
"Lúc đó tôi cũng kiểm tra rồi, nhưng máu của cô có chút giống với Oni nên tôi cũng không đem ra thử nghiệm!"
"Ồ! Vậy tức là ngươi muốn lấy thêm máu của ta?"
"Phải! Liệu có ảnh hưởng gì không?"
"Không đáng kể!"
Vậy là Shinobu trực tiếp rút đầy một nửa bịch máu của Charlotte, cô ngoài việc cảm thấy sức lực giảm đi một chút chút thì cũng không có gì đáng kể. Charlotte kéo tay áo xuống, chào Shinobu rồi đến nơi đấu tập theo lịch trình đã sắp xếp trong buổi họp. Hôm nay cô sẽ tập với Sanemi.
"Lũ người lề mề như mày luôn làm tốn thời gian của tao!"
"Có việc!"
"Đừng lí do lí trấu! Theo tao vào đây!"
Charlotte tuy không hài lòng lắm với thái độ cư xử của Sanemi nhưng cô sẽ lờ đi vì cô không chấp trẻ con. Sanemi dẫn Charlotte tới một khu đất trống khá rộng được bao quanh bởi những bức tường làm bằng tre.
"Đây thường là nơi đấu tập của các Trụ cột với nhau! Một chọi một!"
"Ừ!"
"Nể tình mày là con gái nên tao nhắc trước, tao không tốt đến nỗi sẽ nương tay đâu!"
"Thật trùng hợp! Ta cũng thế!"
Sanemi rất cục tính, điều này Charlotte đã được thể nghiệm từ buổi đầu tiên đến đây rồi. Tuy vậy anh cũng là một Trụ cột có thực lực rất mạnh, dựa vào nhận xét của Chảlotte.
Buổi tập luyện diễn ra mãi cho tới khi Tanjirou tới tìm Charlotte để ăn cơm tối
"Đã muộn vậy rồi à?"
"Vâng! Mọi người đang đợi chị và anh Sanemi đấy! Hai người khoẻ thật, tập cả ngày mà không nghỉ chút nào!"
Tanjirou liếc mắt nhìn sang hai ống tre đựng nước vẫn còn nguyên ở bên kia, cảm thán một câu. Charlotte cười cười không nói gì, Sanemi ném cho Tanjirou một ánh mắt cáu gắt rồi rời đi trước.
"Hôm nay tại sao lại cùng ăn cơm?"
Tanjirou đi bên cạnh Charlotte
"Em cũng không biết, nhưng có rất nhiều món ăn đó! Chắc là lâu rồi mọi người mới có dịp rảnh rỗi cùng ăn cơm!"
Charlotte nghe xong cười một tiếng. Không rảnh rỗi sao được, nhiệm vụ có bao nhiêu cô đều là người đi làm. Chúa công còn nói do bọn họ phải tập luyện nên đành uỷ khuất cô. Charlotte cảm thấy, tháng này cô nên ăn nhiều hơn một chút để đền bù cho sự uỷ khuất này.