Thiếu nữ sợ hãi túm chặt lấy cánh tay Âm trụ, vẻ mặt tái xanh như đít nhái, run rẩy không thôi. Thấy tâm lý của thiếu nữ không tốt anh đành phải vẫy tay gọi người khác lên đỡ cô rời đi, bản thân thì ngồi xổm xuống trước mặt Charlotte.
"Cô có khoẻ không?"
Charlotte lắc đầu.
"Ta đỡ cô dậy!"
Âm trụ vươn tay muốn xốc Charlotte dậy nhưng bị cô nghiêng người né tránh.
"Ngươi mang mọi người rời đi đi! Khi nào tốt hơn ta sẽ tự về!"
Giọng nói như chuông bạc giờ trở nên khàn đặc, thanh âm khô khốc, có thể nhận ra sự khó khăn và chật vật của chủ nhân giọng nói.
"Giọng cô nghe như một bà già 90 tuổi vậy!! Và cô không nên lãng phí công sức của mọi người!"
Anh luồn tay qua nách Charlotte, bế cô lên như bế một đứa trẻ, để cô ngồi lên khuỷu tay của mình. Charlotte giãy dụa kịch liệt, muốn nhảy xuống đất, thấy thế cánh tay đang làm ghế cho cô của Âm trụ tiện thể ghìm hai chân cô lại, tay còn lại giữ chặt hai cổ tay của Charlotte, cứ thế mang cô ra khỏi rừng, cũng may là cô đang yếu nên Âm trụ có thể khống chế được cô.
Nghe tin các Trụ cột đã tìm thấy Charlotte và mang cô về, nhóm Tanjiirou và cả Rengoku đều từ giường bệnh lết xuống đến thăm. Vừa mở cửa, bọn họ như bị hoá đá đứng yên tại chỗ, Charlotte nằm nghiêng trên giường, quay đầu ra phía cửa, vẻ mặt cô dữ tợn, đôi đồng tử màu vàng kim đã sớm chuyển sang đỏ đậm, con ngươi dựng đứng như mèo, răng nanh vừa dài vừa nhọn lại trắng bạch, trông mà ghê.
"Chị ấy bị sao thế này?"
"Do lâu rồi cô ấy chưa được ăn uống đầy đủ, lại bị thương nặng nên thành ra như vậy! Đừng có đến gần quá, dù vẫn nhận ra chúng ta nhưng cô ấy sẽ tấn công đấy!"
Shinobu vừa nói vừa lo ngại nhìn Charlotte, nhóm Tanjirou thì khỏi phải bàn, thấy Charlotte chật vật khổ sở như vậy bọn họ không quen, còn có chút khó chịu. Trong mắt họ, Charlotte lúc nào cũng mang một vẻ mặt lạnh băng, kiêu ngạo, tuy thi thoảng còn độc miệng nhưng cô là một người rất tốt, họ nhận ra điều đó qua những hành động của Charlotte trong suốt thời gian đồng hành cùng nhau.
"Không ai cho chị ấy máu sao?"
"Tôi và Mitsuri đã cho cô ấy rồi, cả Uzui nữa, nhưng ba ống máu đối với tình trạng bây giờ của Charlotte là không đủ, mà chúng tôi lại không thể cho thêm. Những vết thương nhỏ trên người cô ấy còn không thể tự khép lại, nói gì đến..."
Shinobu dừng lại, nhưng mấy người đều hiểu cô muốn nói gì. Nếu vết thương nhỏ còn không khép lại được, vậy cái lỗ thủng ở ngực của Charlotte phải làm sao đây?
"Để cô ấy cắn tôi đi! Dù gì thì cũng vì cứu tôi nên cô ấy mới bị thế này!"
Rengoku tiến lên trước một bước, trên người anh băng bó chằng chịt, tay trái còn đang bị gãy, mắt trái đã không dùng được, trông không khá hơn Charlotte là bao.
"Để em đi! Em bị thương nhẹ hơn, anh Rengoku tình hình nghiêm trọng, không thể!"
Tanjirou cũng tiến lên trước, đặt tay lên ngực mình, thế là lại kéo theo cả Zenitsu và Inosuke, cả đám nhao nhao tranh nhau như trẻ con, mà đây đâu phải việc nhỏ đâu chứ. Shinobu bực bội cười, hắng giọng một cái rồi đuổi tất cả về bệnh xá dưỡng thương.
Tống cổ xong đám hề, Shinobu lại quay lại phòng của Charlotte, còn chưa kịp đưa tay đẩy cửa thì một kế tử chạy vào, báo với cô là Thuỷ trụ tới gặp.
"Anh Tomioka, có việc gì không?"
"Tôi tới để cho máu!"
"Vậy thì tôi thay mặt cho Charlotte cảm ơn anh! Anh vào đây ngồi chờ một chút, để tôi lấy ống tiêm..."
"Không cần đâu! Trực tiếp cho máu!"
"Anh biết là rất nguy hiểm chứ? Charlotte cô ấy hiện tại đang mất khống chế, có khả năng sẽ đả thương người! Nói không chừng còn sẽ..."
"Không sao! Tôi có thể!"
Trước sự kiên quyết của Giyuu, Shinobu cũng không lại tiếp tục khuyên bảo, cô đưa cho anh một liều thuốc an thần loại mạnh, nói nếu Charlotte có hành động bất thường thì phải dứt khoát tiêm cho cô ấy. Nhìn ống thuốc màu xanh nhạt trên tay, Giyuu trầm mặc cất nó vào ngực áo, đi theo Shinobu tới phòng của Charlotte.
"Charlotte! Tôi vào đây!"
Shinobu gõ cửa hai cái rồi mở cửa ra, bên trong căn phòng tối om, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào giúp Shinobu và Giyuu nhìn rõ hơn một chút. Charlotte ngồi co gối trong góc phòng, miệng cắn chặt chăn bông, tóc đen dài rối tung rối mù.
"Charlotte! Đây là Thuỷ trụ Tomioka Giyuu! Chắc hẳn cô vẫn còn nhớ anh ấy! Anh ấy tới đây để..."
"Đi ra ngoài!"
Charlotte khó khăn lắm mới nói chuyện được, đôi đồng tử đỏ sậm loé sáng trong bóng tối liếc qua Giyuu một cái, sau đó quay mặt vào trong tường. Một lúc sau không nghe thấy tiếng động, Charlotte tưởng hai người kia đi rồi thì đột nhiên có tiếng bước chân tới gần cô, theo phản xạ, Charlotte quát lên
"Ta nói đi ra ngoài! Ngươi điếc à?"
Giyuu nghe như không nghe, ngồi xuống sau lưng Charlotte.
"Ta nói lại lần cuối, đi ra ngoài! Nếu không có chuyện gì xảy ra thì đừng trách ta!"
"Tới đây đi!"
Giyuu lời ít mà nghĩa nhiều, anh vén tay áo lên dí sát vào miệng Charlotte, vẻ mặt cực kì nghiêm túc. Charlotte liếc mắt nhìn Giyuu, gần nửa tiếng sau, cô mới mở miệng, giọng nói khàn đặc mang theo dò hỏi.
"Ngươi chắc chứ? Ta hiện tại lý trí không mạnh đâu!"
Giyuu ừ một tiếng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Charlotte thấy vậy, gạt cánh tay trước mặt mình ra, nhào lên người Giyuu, xé rách phần áo từ cổ tới vai phải của anh, sau đó chọn chỗ thịt mềm ở phần giữa vai và cổ không hề do dự cắn xuống.
Cơn đau nhói khiến Giyuu hơi nhăn mày lại, Charlotte ra vùi đầu vào cổ Giyuu, tới khi cảm nhận được sức mạnh dần trở lại, vết thương trên ngực cũng đã khép lại hơn một nửa cô mới luyến tiếc liếʍ liếʍ vết cắn của anh cho nhanh lành.
"Ngươi có ổn không?"
"Không sao!"
Giyuu mặt vô cảm xúc kéo Haori lên che lại phần áo bị rách, Charlotte nhìn anh đứng dậy có chút lảo đảo, cô nói
"Để ta đưa ngươi trở về!"
"Không cần đâu! Tôi có thể tự đi được! Cảm ơn"
Charlotte cũng không nói gì thêm, cô tiễn Giyuu ra khỏi phủ sau đó âm thầm đi theo anh, tới khi thấy Giyuu vững vàng bước vào phòng ngủ cô mới yên tâm quay về.