Nữ Vương Huyết Tộc

Chương 10

Tanjirou và Inosuke rất vui mừng cho Charlotte khi nghe tin cô trở thành một Trụ cột, Zenitsu thì không như thế, cậu lo lắng trở thành Trụ cột sẽ nhanh chết hơn, điều này khiến Charlotte suýt thì đánh cậu.

Ba người đó sau khi dưỡng thương liền lao đầu vào tập luyện, Charlotte cũng ngày ngày tới phủ của các trụ cột luyện tập đặc biệt theo sắp xếp của Ubuyashiki, hôm nay cô phải tới chỗ của Hà trụ.

"Cô là ai thế?"

"Trụ cột mới!"

"Kiếm của cô đâu?"

"Ta không cần thứ đó!"

"Trụ cột sao lại không cần?"

"Ngày hôm qua ta đã nói rõ ràng!"

"Ta không chú ý lắm!"

Shinobu đã dặn qua Charlotte là Hà trụ luôn không để ý đến mọi thứ, cậu rất vô tư và có hơi khó hiểu nhưng đến mức này thì Charlotte quả thực không nghĩ tới.

"Thôi được, ta sẽ nói lại..."

Sau khi nghe xong, thiếu niên trẻ này có vẻ nhớ lại được chút gì đó, cậu à một tiếng.

"Theo ta!"

Thiếu niên dẫn Charlotte tới một căn phòng khác, cậu bỏ kiếm sang một bên.

"Vì cô không dùng kiếm nên chúng ta sẽ đánh tay không!"

Đóng đô ở phủ của Hà trụ cả buổi, Charlotte nhận ra thiếu niên này trông người nhỏ thế thôi chứ lực tay của cậu không hề nhỏ, tốc độ lại khá tốt và bền bỉ nữa. Ban đầu cậu còn có chút thờ ơ, càng về sau càng nhận ra cách đánh của Charlotte khác lạ nên rất có hứng thú, đòn nào đòn nấy dứt khoát mạnh mẽ.

"Sức lực của cô tốt đấy, dẻo dai nữa, cải thiện một chút về độ chính xác khi tấn công là ổn. Về việc đó ta kiến nghị cô nên tới chỗ anh Iguro để rèn luyện!"

"Cảm ơn!"

Charlotte không bủn xỉn với người đối xử tốt với cô, thiếu niên này cũng vậy.

"Ta là Charlotte!"

Thiếu niên ngẩn ra một lúc, dường như không biết rằng khi người ta nói tên cho cậu thì cậu cũng phải xưng tên lại. Mãi cho tới khi cậu thấy Charlotte vẫn cứ đứng đó, cười cười nhìn mình, mới hé miệng thốt ra một cái tên.

"Tokitou Muichirou!"

Charlotte tạm biệt Muichirou rồi quay về Điệp phủ.

"Cô về rồi! Buổi luyện tập thế nào?"

Shinobu đang ngồi uống trà ngoài vườn, thấy Charlotte từ ngoài đi vào liền cười hỏi.

"Khá tốt! Cậu ta rất giỏi!"

"Phải! Tokitou được coi là một thiên tài kiếm thuật đấy, thằng bé sau hai tháng cầm kiếm đã trở thành trụ cột rồi đó!"

Shinobu rót một cốc trà cho Charlotte, đẩy hộp bánh ngọt về giữa để tiện cho việc cùng ăn. Charlotte nhận lấy cốc trà, thổi một chút rồi mới uống, trà ở đây ở vị thật lạ.

"Phải rồi Charlotte, tôi có thể xin một chút máu của cô không?"

"Lấy máu của ta? Để làm gì?"

"Cô biết là lực tay của tôi không đủ mạnh để chém đầu Oni mà phải dùng độc dược rồi đó! Tôi muốn thử xem máu của cô có chế ra được gì đó không!"

"Thì ra là vậy! Vậy lấy đi!"

Dù sao máu hàng tháng cô uống cũng là nhận trực tiếp từ Trụ cột bọn họ, có qua thì phải có lại, đạo lý này Charlotte vẫn phải hiểu.

"Quạ quạ..."

Từ ngày trở thành Trụ cột, Chúa công cũng cho Charlotte một con quạ truyền tin như những người khác, lạ là con quạ này rất quấn Charlotte, cô đi đâu nó cũng đi theo. Charlotte nhìn nó một cái rồi cho nó một cái bánh quy, con quạ hiển nhiên là ăn đến vui vẻ.

Đêm hôm đó, Charlotte nhận được nhiệm vụ đầu tiên, cô sẽ khởi hành tới Chuyến tàu Bất tận để yểm trợ cho Viêm trụ Rengoku. Nhiệm vụ đầu tiên, nghe khá là khó khăn đây.

Inosuke đúng chất thanh niên miền núi, cậu nghĩ tàu lửa là một con quái vật và lao tới tấn công nó. Charlotte đỡ trán, tại sao bọn họ không thể bình thường được nhỉ. Trái lại, Zenitsu có vẻ bình tĩnh và hiểu biết về công nghệ tiên tiến hơn hẳn hai người kia. Vì Inosuke mà bọn họ bị bảo vệ ở khu vực tàu lửa đuổi cho chạy té khói, cuối cùng Charlotte là người không có đeo kiếm và cư xử bình thường nhất nên cô sẽ đi mua vé cho cả bọn.

"Anh Rengoku là một trụ cột phải không? Cậu biết anh ấy trông thế nào không?

"Anh ấy có mái tóc vàng như ánh chớp, tớ nhớ mùi của anh ấy mà. Anh ấy rất..."

"Ngon quá!!"

Hàng loạt những từ ngon quá được thốt lên từ hàng ghế phía trước, Tanjirou và Charlotte nhìn nhau rồi tiến lên. Người vẫn đang luôn miệng nói ngon quá này đúng là Viêm trụ.

"À...xin lỗi!"

Tanjirou đang cố gắng chen vào khoảng cách nói ngon quá của Rengoku để nói chuyện với anh ấy. Charlotte ngồi ở hàng ghế phía sau, Zenitsu và Inosuke thì ngồi ở dãy đối diện. Charlotte nghiêng đầu nhìn ra ngoài, từng khung cảnh lướt nhanh qua ô cửa sổ.

"Soát vé đây! Làm ơn...trình vé của mình!"

Charlotte đưa vé tàu cho người soát vé, khuôn mặt của anh ta trông tiều tuỵ quá, hai má hóp lại, quầng mắt rất thâm và tròng mắt vô hồn.

"Tôi đã thấy chúng!"

Rengoku đột nhiên đứng dậy, rút kiếm ra khỏi vỏ, luồng khí quanh người anh thay đổi hoàn toàn. Charlotte cũng đứng dậy, quay người về phía sau. Ở cuối toa tàu là một con Oni cao to vạm vỡ, tuy không được bằng con Oni mà Charlotte đã gϊếŧ trên núi Natagumo nhưng đối với những người trên tàu thì nó quả thực rất nguy hiểm.

Rengoku thở ra một hơi, thân thủ cực nhanh chém đầu con Oni, rất chuẩn và gọn lẹ.

"Tuyệt quá! Đại ca, kiếm pháp của anh thật tuyệt vời, xin hãy nhận em làm đệ tử!"

Tanjirou xúc động tới rớt nước mắt, kéo theo đó là cả Zenitsu và Inosuke cũng đòi bái Rengoku làm sư phụ rồi cả bọn thi nhau gọi anh là "Đại ca". Sau khi vui vẻ trò chuyện được vài tiếng, cả đám lăn ra ngủ, trừ Charlotte. Vampire không cần phải ngủ, trừ những giấc ngủ kéo dài tới hàng trăm năm liền để thăng cấp.

"Có gì đó không ổn!"

Charlotte đứng dậy, vì phần lưng ghế không cao nên cô có thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra ở hàng ghế trước, Tanjirou và Rengoku đều đang ngủ say. Có một cô gái ngồi đối diện với Rengoku, tay cô ấy với tay anh được nối với nhau bởi một sợi dây thừng, Tanjirou cũng bị y vậy.

Charlotte nghiêng đầu nhìn sang phía Zenitsu và Inosuke, hai người này cũng như thế. Charlotte tiến đến gần, định cắt đứt sợi dây thừng trên cổ tay Rengoku xuống, cô còn chưa động thủ thì anh đã đứng bật dậy, bóp cổ cô gái đối diện nâng lên.

Charlotte tưởng là Rengoku tỉnh, nhưng cô gọi hai ba tiếng anh đều không nhúc nhích, ngó xuống dưới mặt anh mới biết mà anh vẫn còn đang trong giấc ngủ say.

"Chuyện quỷ gì đây?"

Charlotte lẩm bẩm tự hỏi, tình huống này không chỉ xảy ra với Rengoku, xem ra là con Oni này nhằm vào tất cả bọn họ chứ không phải riêng trụ cột. Nezuko đột nhiên từ trong hộp ngã ra ngoài, cô bé nhìn Rengoku, nhìn Charlotte rồi lại nhìn Tanjirou đang khó khăn hô hấp trên ghế. Nezuko kéo kéo áo cậu không được, liền dùng trán mình đập mạnh vào trán Tanjirou.