"Rầm"
Charlotte bị tiếng động đánh thức, cô mở một con mắt ra nhìn, hoá ra là Zenitsu và thằng nhóc hồi nãy.
"Chị ơi! Anh Zenitsu không tỉnh lại!"
"Chút nữa sẽ tỉnh thôi!"
Quả nhiên, chưa đầy 5 phút sau Zenitsu đã mở mắt ngồi dậy, vừa tỉnh lại là cậu ta lại bắt đầu gào thét lên. Thằng nhóc thấy khoé miệng Charlotte co giật mấy cái, biết là cô sắp nổi cáu, vội vàng ra dấu "suỵt" với Zenitsu. Cơ mà cậu ta đâu có hiểu, vẫn ra sức nói lớn. Rồi lại thêm một kẻ có đầu heo từ trong căn nhà gỗ chạy ra, gào to không kém. Cậu ta rút kiếm lao về phía cái hộp gỗ, muốn gϊếŧ Nezuko nhưng bị Zenitsu cản lại nên cực kỳ không vui, ra tay đánh cậu.
Một thằng cục súc học!
Charlotte nghĩ thầm, sau đó tiến lên đẩy tên đầu heo sang một bên. Cậu ta chĩa kiếm về phía cô mà mắng, mỗi câu đều đậm chất mẹ thiên hạ. Nếu không phải nó chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, Charlotte nhất định sẽ đập nó một trận nhừ tử.
Ngay lúc này, Tanjirou mang hai đứa trẻ còn lại ra khỏi căn nhà, nhìn thấy Zenitsu thương tích đầy mình, Charlotte thì đang bị mắng xối xả vào mặt. Vậy là Tanjirou và tên đầu heo cứ thế đánh lên, cuối cùng tên đầu heo bị thiết đầu công của Tanjirou hạ gục, sùi bọt mép bất tỉnh.
Giằng co mãi mới tiếp tục lên đường được, Charlotte không hiểu vì lí do gì mà cô lại đi cùng một nhóm như trò hề thế này. Suốt dọc đường đi Inosuke cứ gào thét đòi so tài với Tanjirou, Charlotte nhận ra một điều rằng Inosuke không nhớ được tên của bọn họ, cậu gọi chỗ đúng chỗ sai. Ví dụ như tên của cô, cậu gọi thành Malock, không hiểu cậu nghĩ ra cái tên đó ở đâu.
Bọn họ dừng chân tại một dinh thự rộng rãi có ấn hoa Tử Đằng, ở đây chuyên giúp đỡ và chăm sóc cho các kiếm sĩ của Sát Quỷ đoàn. Họ được phép nghỉ ngơi ở đây cho tới khi hoàn toàn bình phục, sau khi được khám xong, ngoài Charlotte ra thì ba tên còn lại thương tích đầy mình, còn gãy xương theo cấp độ tăng dần, Zenitsu 2 cái, Tanjirou 3 cái và Inosuke là 4 cái, ngoài ra Inosuke còn được bonus thêm cục u to đùng trên trán do Tanjirou thiết đầu công mà ra.
Charlotte và Nezuko ngủ ở phòng khác, lão bà ở đây rất chu đáo, chuẩn bị cho họ từng đồ dùng nhỏ nhất. Đã lâu rồi Charlotte chưa được "ăn cơm", thức ăn của con người đối với cô mà nói chỉ là ăn cho có chứ Charlotte không hề có cảm giác no bụng hay ngon miệng gì.
"Chị Charlotte, em vào được không?"
Tanjirou gõ gõ ván cửa, lễ phép hỏi.
"Vào đi!"
Tanjirou đẩy cánh cửa ra, bước vào trong rồi lại đóng nó lại, cậu ngồi xuống trước mặt Charlotte, rất nghiêm túc nói với cô về vấn đề của mình.
"Có nói thì ngươi cũng không biết đâu!"
"Xin chị hãy nói cho em biết!"
Charlotte cười, vẻ mặt có chút khó chịu khi bị tra hỏi.
"Vì sao ta phải nói cho ngươi chứ?"
"Vì chúng ta là đồng đội! Hơn nữa bọn em đều coi chị như chị gái vậy! Xin chị hãy nói cho em!"
Charlotte trầm mặc một hồi, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tanjirou, sau đó cô cũng nghiêm túc lên.
"Ta không phải con người, cũng không phải là Oni. Ta là một loài khác, chuyên dùng máu người để sống!"
"Giống như cô Tamayo và Yushiro sao?"
"Phải! Nhưng họ là do biến đổi cơ thể mới như thế, còn ta sinh ra đã như thế rồi! Giống loài của ta có tên gọi là Vampire, hay còn gọi là Quỷ hút máu! Nhìn thẳng vào ta này!"
Nói xong, Charlotte bắt đầu biến đổi bản thân, mắt của cô chuyển sang màu đỏ đậm và răng nanh thì bắt đầu dài ra, làn da cũng tái đi một chút. Tanjirou có vẻ hơi giật mình, cậu chăm chú nhìn sự thay đổi của Charlotte, sau khi Tanjirou đã nhìn kĩ, Charlotte lại trở về bình thường.
"Chị sẽ làm hại con người sao?"
"Hiện tại sẽ không!"
Urokodaki đã gửi thư nói ba ngày nữa liền có thư phản hồi từ Sát Quỷ đoàn, ông còn hứa nhất định sẽ bảo con quạ mang tới cho Charlotte xem. Quá ba ngày mà không nhận được gì, Charlotte sẽ gϊếŧ anh em Tanjirou trước, sau đó lại tới hai người kia sau.
Tanjirou không biết suy nghĩ trong đầu Charlotte, cậu nghe xong cô nói liền im lặng một lúc, sau đó đột nhiên vén tay áo lên, dơ ra trước mặt cô.
"Có ý tứ gì?"
Charlotte hiểu ý của Tanjirou nhưng cô vẫn hỏi, không ngờ thằng nhóc này lại dám đưa ra quyết định như thế.
"Em cho chị uống máu của em! Chị đừng làm hại người khác!"
"Trở về phòng của ngươi đi! Chỉ cần sơ sẩy một chút là ta đã có thể cắn chết ngươi rồi!"
Nghe vậy, Tanjirou cũng có chút sợ, nhưng cậu kiên quyết không chịu về phòng, nằng nặc đòi cho Charlotte máu của mình.
Charlotte thừa hiểu Tanjirou làm vậy vì cậu muốn biết cách cô uống máu từ đó lại kết luận xem cô có là mối nguy hại đối với loài người như Oni không. Còn vấn đề chủ chốt là cậu có định gϊếŧ cô không thì Charlotte chẳng thèm nghĩ, vì điều đó không bao giờ xảy ra được.
Cô cười cười đẩy tay Tanjirou ra khỏi tầm mắt của mình
"Biến đi!"
Tanjirou có chút sững người, cậu mím môi hỏi lại cho chắc chắn.
"Chị thật sự sẽ không làm hại người khác chứ?"
"Ta đều đã nói không! Ngươi còn muốn làm sao?"
Charlotte bực bội gắt, cô chưa thấy ai dám lải nhải nhiều với mình như Tanjirou.
"Cảm ơn chị! Nếu chị thấy đói, cứ tới tìm em!"
Tanjurou cười sáng lạn, đứng dậy cúi người cảm ơn Charlotte rồi về phòng.
Bọn họ ở đó nghỉ ngơi vài ngày, khi ba thiếu niên đã khoẻ hẳn thì mới lại tiếp tục lên đường. Lần này họ đi về hướng Bắc Đông Bắc, địa điểm là ngọn núi Natagumo.