Lúc này, Lục Bái vừa mới dọn giường, anh buông chăn trong tay xuống, đi mở cửa.
Vừa mở cửa, anh nhìn thấy Chung Ý đang ôm gối đứng ở cửa.
Cô cắn môi, đáng thương nhìn Lục Bái: “Anh ơi, em sợ tối, không dám ngủ một mình. Em muốn ngủ cùng anh, có được không?”
Lục Bái bị Chung Ý làm phiền cả buổi chiều, vì anh phải giúp cô mát xa.
Trong lòng anh đã tích đủ lửa giận, bây giờ nhìn thấy cô, nhất thời không vui.
Cô gái này, ban ngày làm phiền anh còn chưa đủ, buối tối còn muốn tới tra tấn anh.
Sợ tối có phải không?
Muốn ngủ cùng anh đúng không?
Được, anh thanh toàn cho cô.
Đợi đến lúc nữa tắt đèn, anh dọa cô một phen, xem lần sau cô còn dám quấn lấy anh không?
Lục Bái mỉm cười, nói: “Được chứ, Tiểu Ý vào đi, có anh ở đây không cần phải sợ.”
Chung Ý ôm gối, vô cùng vui vẻ mà đi vào phòng.
Cô rất dễ làm quen với hoàn cảnh, không cần Lục Bái nhắc nhở, cô trực tiếp nhấc chăn lên, chui vào trong.
Thấy Lục Bái đứng sững người trước giường, cô vỗ nhẹ lên giường, khẽ thúc giục: “Anh ơi, mau lên ngủ đi.”
Lục Bái sững sờ, ngạc nhiên vì em gái của mình lại có thể ngốc nghếch như thế.
Có câu nói, anh em bảy tuổi bất đồng, huống chi hai người cũng đã mười bảy, mười tám tuổi.
Lục Bái không thể thản nhiên được, anh thở dài, thôi, cũng không phải thực sự ngủ một đêm với cô.
Đợi lát nữa, dọa cô sợ, cô sẽ ôm gối lập tức bỏ chạy.
Lục Bái tắt đèn, vén chăn lên, nằm xuống.
Anh ngủ ở bên ngoài, cách Chung Ý khoảng hai bàn tay.
Trong phòng tối đen như mực, chỉ có ở cửa sổ chưa đóng chặt, vài ánh trăng chiếu vào.
Lục Bái nghiêng đầu nhìn Chung Ý, hỏi: “Tiểu Ý buồn ngủ chưa? Có cần anh kể truyện cho em trước khi ngủ không?”
Chung Ý lắc đầu: “Em vẫn chưa buồn ngủ. Anh, anh kể đi, em thích nghe chuyện cổ tích.”
Lục Bái hắng giọng, bắt đầu bịa chuyện: “Ngày xưa, có một người phụ nữ xinh đẹp chết trong một vụ tai nạn xe, mặt cô bị đâm đến mức thay đổi hoàn toàn, máu cùng da thịt hòa vào nhau. Sau khi người phụ nữ chết, biến thành nữ quỷ, đêm nào cũng đi lang thang, tìm một cô gái nhỏ xinh đẹp, ăn thịt cô bé, lột da đắp lên mặt để chữa trị cho khuôn mặt xấu xí của mình.”
Chung Ý ôm hai tay, cơ thể run rẩy, có hơi sợ, “Anh, chuyện anh kể đáng sợ quá, đổi chuyện khác đi ạ.”
Lục Bái liếc nhìn cơ thể của Chung Ý đang run rẩy, anh nhếch môi, cười lạnh nói: “Tiểu Ý, anh quên không nói với em, đây không phải chuyện cổ tích, mà là chuyện có thật, nữ quỷ kia đang ở trong phòng anh, mỗi buổi tối cô ấy đều sẽ đi ra ngoài. Nhìn kìa, cô ấy tới rồi, ở ngay phía sau em, tóc cô ấy rất dài, đôi mắt đẫm máu. Cô ấy vươn cánh tay sắc nhọn, từng bước tiến về phía em, cô ấy muốn bóp cổ em, bắt em đi, sau đó lại lột da của em.”
“A…” Chung Ý hét lên, cô vén chăn, lập tức lao vào trong lòng ngực Lục Bái.
Cô sợ tới mức run rẩy, tay chân cô như một con gấu túi, ôm chặt lấy Lục Bái.
Sau đó, cô vùi vào trong lòng ngực anh, khóc lóc: “Hu hu…Anh ơi, em sợ.”
Lúc này đang là mùa hè, thời tiết nóng bức.
Đêm nay Chung Ý mặc một chiếc váy ngủ mỏng, váy rất ngắn, chỉ dài đến giữa đùi.
Cô trực tiếp lao vào lòng ngực của chàng trai, váy cuộn lên trên, dây đeo bên trái tuột xuống, để lộ gần hết cơ thể của cô.
Cô ôm rất chặt, hai cơ thể chồng lên nhau, cặρ √υ' đầy đặn cọ xát với lòng ngực của anh, bị đè thay đổi hình dạng.
Bởi vì dây đeo bị tuột xuống, lộ ra hơn nửa bộ ngực trắng nõn, cùng với khe vυ' sâu.
Cơ thể Lục Bái cứng đờ, thở cũng không dám thở, anh có thể cảm nhận rõ sự mềm mại của cô gái, tai anh lập tức đỏ bừng.
“Em…Vì sao không mặc…Áo ngực?” Anh lắp bắp hỏi.
“Áo ngực?” Chung Ý có chút mờ mịt.
Cô suy nghĩ một lúc mới phản ứng lại: “Anh, anh đang nói cái áo nhỏ mặc bên trong sao? Em cảm thấy mặc vào khiến ngực rất đau, nên em cởi ra. Mẹ Lưu cũng nói, buổi tối đi ngủ không cần mặc áo nhỏ, chỉ cần mặc nó khi đi ra ngoài vào ban ngày là được.”
Nói xong, cô nhấc cổ áo của Lục Bái lên, đem đôi tay yếu ớt luồn vào trong, sờ loạn một lúc.
Ngón tay mềm mại lần lượt lướt qua l*иg ngực cường tráng của chàng trai, chạm vào cơ bắp săn chắc, mang đến một cảm giác rùng mình xa lạ, hơi thở của Lục Bái trở nên nặng nề hơn vài phần.
Đầu ngón tay của cô gái đặt lên núʍ ѵú nhạy cảm của chàng trai, cô cười hì hì nói: “Anh, anh đi ngủ cũng không mặc áo ngủ, có phải bị nó bó đến mức khó chịu hay không?”
“…”
Lục Bái đen mặt, không muốn nói chuyện.
Một lúc sau, anh trầm giọng nói: “Chung Ý, đi xuống, trở về phòng của em đi.”
Chung Ý lắc đầu, tủi thân nói: “Anh, đừng, em sợ nữ quỷ kia bắt em đi.”