Phản Diện Xinh Đẹp Kiêu Ngạo

Chương 12-1: Tìm đạo diễn "Nghiên cứu thảo luận cốt truyện" vào nửa đêm (H)

Việc quay phim《 Tiêu Dao 》vẫn được tiến hành đâu vào đấy, bởi vì trên cơ bản mọi người đều là những diễn viên có kinh nghiệm và kỹ năng diễn xuất cao siêu, cho nên tất cả mọi người đều phát huy rất tốt, ngoại trừ Lâm Lâm.

Ngược lại cũng không phải là diễn xuất của Lâm Lâm không được tốt, chỉ là cách phát huy của cậu luôn là lúc tốt lúc xấu, lúc diễn tốt thì có thể được thông qua trong một lần, lúc diễn không tốt thì có thể liên tiếp NG mười mấy lần. Ở trong lúc quay phim, từ trước đến giờ Dụ Hoa Thanh đều là người không chút lưu tình, cho dù đối tượng là Lâm Lâm cũng không ngoại lệ, cũng chỉ có Tống Ôn Thư không ngừng nói giúp cho Lâm Lâm, cho nên lâu ngày, Dụ Hoa Thanh cũng cảm thấy Tống Ôn Thư không vừa mắt.

Mà mỗi lần Lâm Lâm phát huy không tốt, Tống Ôn Thư luôn hỏi cậu liệu có phải là Nguyễn Thừa Tuyên lại bảo cậu làm cái gì hay không, mà lần nào Lâm Lâm cũng đều lắc đầu, rõ ràng là dáng vẻ vô cùng miễn cưỡng, cậu nhất quyết nói rằng mình không sao, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Lâm, Tống Ôn Thư đều không nhịn được mà mắng Nguyễn Thừa Tuyên ở trong lòng.

Tối hôm đó, Lâm Lâm vẫn đi đến phòng của Dụ Hoa Thanh như bình thường, gọi một cách hoa mỹ là "Nhờ hắn chỉ dạy kịch bản". Thật ra gần đây Lâm Lâm nhiều lần "Phát huy thất thường" đều có trách nhiệm của Dụ Hoa Thanh, cho nên Dụ Hoa Thanh nhiều nhất cũng chỉ mặt lạnh nói cậu vài câu, đây được coi là thái độ rất hòa nhã.

Có lẽ Dụ Hoa Thanh vừa mới tắm xong, hắn đã thay quần áo ở nhà, mái tóc vẫn còn hơi ướt, phía trên còn mang theo một chút hơi nước, sau khi nhìn thấy Lâm Lâm tới, hắn cũng chỉ gật đầu, sau đó chỉ vào ghế sô pha và nói với cậu rằng: "Tùy tiện ngồi đi."

Vốn dĩ Dụ Hoa Thanh vẫn hay nghiên cứu thảo luận kịch bản với Lâm Lâm rất bình thường, thỉnh thoảng hắn còn tập thoại với cậu, nhưng bởi vì vai trò nhân vật của Lâm Lâm là hoa khôi, mà quan hệ của hai người bọn họ lại đặc biệt, cho nên cuối cùng mỗi khi tập thoại sẽ luôn biến thành một tình huống khác, ví dụ như lần này. . .

Hai người bọn họ vừa tập thoại với nhau được một nửa, thì Dụ Hoa Thanh gọi phục vụ của khách sạn đưa trái cây đến, hắn bưng một đĩa nho đi tới, đặt ở trước mặt Lâm Lâm, hỏi: "Ăn trái cây không?"

Nhưng lúc này Lâm Lâm lại bất thình lình nói ra một câu: "Anh muốn bảo tôi dùng phía trên để ăn hay phía dưới ăn để ăn?"

". . ." Dụ Hoa Thanh nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu, sau đó hắn đột nhiên cúi đầu xuống bật cười thành tiếng, "Được, vậy thì cậu hãy dùng hai cái miệng để ăn."

Lúc này trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ, việc tập thoại nghiêm chỉnh đến đây đã chấm dứt.

Lâm Lâm cởϊ qυầи áo với dáng vẻ vô cùng thuần thục, lộ ra thân thể hoàn mỹ không tỳ vết, sau đó cậu ngồi ở trên bàn, dang rộng hai chân, lộ ra dươиɠ ѵậŧ trắng nõn và lỗ nhỏ non nớt đỏ mọng, thậm chí cậu còn chủ động dùng ngón tay đẩy miệng huyệt ra và nghiêng đầu về phía Dụ Hoa Thanh: "Đạo diễn Dụ có muốn đích thân đút cho tôi không?"

"Cũng không phải là không được." Dụ Hoa Thanh gật đầu, hắn tiện tay cầm một quả nho lên, lột vỏ một cách tinh tế, sau đó đưa tới bên miệng Lâm Lâm.

Mặc dù ở trong đoàn phim, Dụ Hoa Thanh là một người vô cùng nghiêm nghị, chỉ cần quay phim không tốt thì sẽ bị hắn chửi mắng một trận, nhưng lúc không có ai, hắn lại hết sức dung túng cho Lâm Lâm, chỉ cần yêu cầu không quá đáng thì hắn sẽ đồng ý với cậu, cực kỳ giống như một người cưng chiều sủng vật bé nhỏ của mình.

Sau khi Lâm Lâm nhìn thấy Dụ Hoa Thanh trực tiếp đưa nho tới bên miệng của mình, cậu dứt khoát thò đầu về phía trước, há miệng ngậm lấy quả nho kia cùng với ngón tay của Dụ Hoa Thanh, thậm chí cậu còn dùng đầu lưỡi liếʍ láp tỉ mỉ ngón tay dính nước nho của Dụ Hoa Thanh nhân lúc hắn chưa kịp rút ngón tay về, sau đó nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt quyến rũ: "Rất ngọt."

"À." Dụ Hoa Thanh khẽ cười, hắn bình tĩnh thu tay về, cũng không quan tâm đến nước miếng ướt đẫm đính đầy trên tay của mình, "Suy cho cùng cũng là do tôi lựa chọn."

Sau đó Dụ Hoa Thanh lại cầm một quả nho khác, lột vỏ một cách tinh tế, nhưng lần này hắn lại khuếch trương miệng da^ʍ huyệt ở phía dưới: "Nếu cái miệng nhỏ nhắn ở phía trên đã ăn rồi, thì bây giờ nên đến lượt đút cho cái miệng nhỏ nhắn ở phía dưới."

Vừa nói xong, Dụ Hoa Thanh chậm rãi nhét quả nho đã được lột vỏ vào trong miệng da^ʍ huyệt nhỏ nhắn đang mấp máy.