Nguyễn Thừa Tuyên lập tức cảm thấy không vui, anh phản bác: "Không! Anh không có uống say!" Sau đó Nguyễn Thừa Tuyên lại lắc đầu, cười nói với dáng vẻ tự giễu, "Không. . . Có lẽ là anh đã uống say, nếu không thì tại sao anh lại có thể nhìn thấy dáng vẻ thời niên thiếu của em. . ."
Lâm Lâm: ". . ." Quả nhiên là cậu không thể nói chuyện phải trái với con ma men.
Vì vậy Lâm Lâm phải tốn sức một lúc lâu mới có thể đưa Nguyễn Thừa Tuyên lên lầu, cởϊ qυầи áo cho anh và dìu anh vào trong bồn tắm để anh tự tắm rửa, hơn nữa cậu còn phải đề phòng anh uống nhiều rồi chết chìm ở trong bồn tắm hết lần này đến lần khác, thỉnh thoảng cậu phải nhìn một chút, cuối cùng cậu kéo anh ra khỏi bồn tắm.
Nhưng không thể không nói, sau khi tắm xong, dường như Nguyễn Thừa Tuyên đã trở nên tỉnh táo hơn một chút, mặc dù anh vẫn coi cậu là Tống Ôn Thư.
Sau khi Lâm Lâm thay áo choàng tắm cho Nguyễn Thừa Tuyên, đè anh lên giường đắp chăn cho anh, cậu định cứ như vậy mà rời đi, nhưng trước khi rời đi, Nguyễn Thừa Tuyên lại đột nhiên nắm lấy tay áo của anh: "Ôn Thư. . . Đừng đi. . ."
Vốn dĩ Lâm Lâm đã cảm thấy hơi khó chịu, cho nên cậu rất muốn hất tay của Nguyễn Thừa Tuyên ra, nhưng khi cậu vừa định làm ra động tác này thì cậu đột ngột dừng lại.
Lâm Lâm suy nghĩ một lát, có lẽ lý do cậu không tìm được cảm giác đó chính là bởi vì không có ai diễn xuất với cậu. Mà nếu lúc này Nguyễn Thừa Tuyên đã coi cậu là Tống Ôn Thư, thì cậu cũng không ngại thay thế người ta để vui đùa với Nguyễn Thừa Tuyên một lát.
Vì vậy Lâm Lâm dứt khoát ngồi lên giường của Nguyễn Thừa Tuyên, cậu cúi người duỗi hai tay ôm lấy cổ của Nguyễn Thừa Tuyên, đôi môi mềm mại đỏ mọng dán sát vào tai Nguyễn Thừa Tuyên và nói với anh bằng giọng điệu đè nén: "Thừa Tuyên. . ."
Lâm Lâm biết mình chắc chắn không phù hợp với tính cách của Tống Ôn Thư, nhưng vậy thì sao?Bây giờ cậu chỉ muốn đóng vai, là hoa khôi "Dung Xu", còn về Tống Ôn Thư, suy cho cùng Nguyễn Thừa Tuyên đã tự thay mặt của Tống Ôn Thư vào cho cậu, cho nên cậu cũng không cần cố gắng hết sức để đóng vai.
Dường như Nguyễn Thừa Tuyên cũng không ngờ "Tống Ôn Thư" lại có thể chủ động ôm lấy mình, nhưng đương nhiên lúc say anh sẽ không nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ cảm thấy hôm nay dường như Tống Ôn Thư đặc biệt chủ động, vì vậy anh cũng đưa tay ôm lấy Lâm Lâm: "Ôn Thư, anh thật sự rất nhớ em. . . Đã lâu lắm rồi em không có thân mật với anh như vậy. Là do anh đang nằm mơ sao?"
Cũng không đến mức nằm mơ, chỉ là đang chơi đùa với anh mà thôi, với tư cách là ông chủ và nhân viên. Lâm Lâm không nhịn được mà chế nhạo ở trong lòng, nhưng trên mặt cậu vẫn là dáng vẻ dịu dàng, thậm chí trong ánh mắt cũng mang theo ý quyến rũ. Cậu di chuyển đôi môi ướŧ áŧ của mình đi xuống một chút, nhẹ nhàng chạm vào yết hầu của Nguyễn Thừa Tuyên, sau đó cậu lại hôn lên xương quai xanh của anh, đồng thời ngón tay cũng chậm rãi di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng kéo áo choàng tắm ra, sau đó gõ nhẹ ngón tay lên ngực của Nguyễn Thừa Tuyên, giọng điệu êm ái cám dỗ: "Đương nhiên anh có thể coi đây là một giấc mơ, bất kể là nói như thế nào, tối nay tôi sẽ thuộc về anh. . ."
Khi Lâm Lâm vừa dứt lời, Nguyễn Thừa Tuyên lại đột nhiên xoay người, anh đè Lâm Lâm ở dưới thân, đôi mắt mang theo men say trở nên u tối, cho dù hơi mông lung, nhưng vẫn mang theo cảm giác bị áp bức rất lớn, giọng nói của anh cũng khàn khàn: "Thật không? Vậy thì tối nay anh có thể làm bất cứ điều gì, đúng không?"
Lâm Lâm chớp mắt, chỉ cần hành động đảo ngược tư thế cơ thể như vậy, mà cậu đã có thể cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Nguyễn Thừa Tuyên, lúc này nó lại tình cờ bị kẹt ở giữa hai chân của cậu.
Mẹ nó, tại sao tên cẩu đàn ông này còn có thể cương cứng trong khi uống say? ! Lâm Lâm bày tỏ sự khó hiểu vô vàn của mình, nhưng để tìm được cảm giác biểu diễn, cậu vẫn phải tiếp tục hành động. Hơn nữa trong những ngày qua thỉnh thoảng Nguyễn Thừa Tuyên sẽ tới biệt thự tìm cậu, sau vài lần thân thể của Lâm Lâm cũng có mấy phần thực tủy tri vị* đối với chuyện làʍ t̠ìиɦ, lúc này chỉ có thân thể của Nguyễn Thừa Tuyên đang đè ở trên người cậu, mà dươиɠ ѵậŧ cứng rắn nóng bỏng kia cũng đang đặt ở trên bụng cậu, hơi thở mang theo hoocmon mạnh mẽ phả vào bên tai của Lâm Lâm, điều này đã khiến cho da^ʍ huyệt của cậu không nhịn được mà phun ra một ít dâʍ ŧᏂủy̠.
Cho nên từ khi bầu không khí đạt đến mức độ này, thì đương nhiên Lâm Lâm cũng không muốn khiến cho anh phải thất vọng, vì vậy cậu gật đầu, vẫn dùng giọng điệu dịu dàng êm ái để nỉ non bên tai Nguyễn Thừa Tuyên: "Dĩ nhiên, Thừa Tuyên tối nay anh muốn làm gì cũng được ~ "
Sau khi Lâm Lâm nói xong, cậu liền cảm giác được đôi môi của mình bị hôn lên, toàn bộ cơ thể của Nguyễn Thừa Tuyên đều đè ở trên người cậu, anh dán chặt lên đôi môi của cậu và vừa cắn vừa gặm, giống như đang phát tiết cảm xúc nào đó, cuối cùng anh lại duỗi đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp đôi môi của cậu, giống như muốn xin lỗi vì hành vi lúc nãy của mình. Lâm Lâm không nhịn được mà hé mở đôi môi, khi đầu lưỡi của cậu chạm vào đầu lưỡi của Nguyễn Thừa Tuyên, anh giống như đã được phép làm điều gì đó, anh nhanh chóng cạy mở hàm răng của Lâm Lâm, duỗi đầu lưỡi của mình vào, dùng sức vơ vét tất cả mọi nơi trong cổ họng của cậu, mạnh mẽ hấp thụ từng luồng không khí và nước bọt ngọt ngào.