Ông Xã Trà Xanh Của Tôi

Chương 6

Ngày hôm sau, Cố Hàm Hạ tỉnh dậy sau giấc ngủ ngon, ngón tay tìm điện thoại trên đầu giường, mở mắt ra nhìn đã là 8:10.

Có thể là do cô đã lang thang bên ngoài quá lâu ngày hôm qua, còn vô tình tìm được một người bạn trai như Thẩm Nghị, mấy ngày này là do bố cô sắp xếp ba đối tượng kết hôn, tìm được một người bạn trai giả chính là giải thoát, tắm xong nằm lên giường, triệu chứng mất ngủ mấy ngày nay biến mất, trước mười giờ liền thϊếp đi.

Một giấc ngủ gần mười tiếng, cả người sảng khoái.

Cố Hàm Hạ ngồi dậy khỏi giường giường, vươn vai, từ từ nhấc chăn khỏi người và đứng dậy khỏi giường, đi dép lê bước đến cửa sổ.

Ánh sáng mặt trời bị tấm rèm che lại xộc thẳng vào phòng ngủ qua ô cửa kính trong suốt, ánh mắt cô không thích ứng được liền lấy tay che mắt.

Thời tiết rất đẹp, Cố Hàm Hạ quay người đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ, chọn ngẫu nhiên một bộ váy từ tủ quần áo, chuẩn bị xuống lầu đi ăn sáng.

Mở cửa phòng ngủ, ánh mắt cô ngay lập tức bị chiếm bởi bóng dáng cao lớn đang đứng cạnh cửa phòng ngủ đối diện.

Mở cửa phòng ngủ, ánh mắt của Cố Hàm Hạ ngay lập tức bị chiếm trọn bởi bóng dáng cao lớn đang đứng cạnh cửa phòng ngủ đối diện.

Thẩm Nghị mặc chiếc áo sơ mi trắng mới mua ngày hôm qua, quần tây dược cắt may khéo léo, chiếc mũi cao còn có thêm một cặp kính gọng bạc, vẻ mặt bình tĩnh hơn so với cuộc gặp hôm qua rất nhiều, thoạt nhìn càng thêm lạnh lùng, sạch sẽ, như là một công tử được nuôi dưỡng ở hào môn.

Có thể thấy người này ăn vận chỉnh tề, khi tiến đến lại gần cô, cô có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người anh.

Hôm qua lúc đưa anh đi mua sắm, cô cũng mua vài chai nước hoa nam cho anh.

Anh đi tới trước mặt cô, nhìn thấy cô ngẩng đầu, đứng nguyên tại chỗ bèn hơi cúi xuống để cô nhìn rõ anh, âm thanh trầm ấm phát ra, “Đại tiểu thu,ư buổi sáng tốt lành.”

Khuôn mặt anh bởi vì cúi đầu xuống nên cô càng nhìn rõ hơn, mới sáng sớm ra khỏi phòng, nhìn thấy một khuôn mặt tuyệt phẩm như vậy liền khiến tim Cố Hàm Hạ đập nhanh hơn một chút, trong não có một cỗ cảm xúc hạnh phúc, khoé môi và khoé mắt của cô không tự chủ được mà cong lên, “Buổi sáng tốt lành.”

Khoé miệng Thẩm Nghị cong lên, anh đứng thẳng dậy.

“Tại sao anh lại đứng đó?” Cố Hàm Hạ hỏi.

Thẩm Nghị, “Chờ cô đấy.”

“Chờ tôi ư?” Cố Hàm Hạ hơi ngạc nhiên, “Sao anh biết tôi sẽ ra ngoài lúc này?”

Cô không dậy đúng giờ cho lắm, buổi sáng cô sẽ ngủ đến khi nào tự thức dậy, khi nào tỉnh sẽ đi xuống ăn sáng, có khi ngủ đến trưa. Người làm biết thói quen này của cô nên cũng không gọi.

Thẩm Nghị: “Tôi cũng không biết nữa, tôi chờ cô ở đây từ lúc 6 rưỡi sáng rồi.”

6 giờ rưỡi?

Bây giờ đã hơn 8 giờ sáng, anh đã đứng ở cửa phòng ngủ gần 2 tiếng rồi sao?

Cố Hàm Hạ sốc, nói: “Sao anh đứng đợi tôi sớm thế?”

Thật là vất vả.

Thẩm Nghị dường như nhìn được cô đang suy nghĩ gì, liền giải thích, “Tôi là bạn trai của đại tiểu thư nên tôi sẽ xuống lầu với cô. Tôi sợ nếu tôi ở trong phòng thì tiểu thư xuống một mình tôi cũng sẽ không thấy, cho nên dành chút thời gian chờ một chút, tiểu thư trả cho tôi rất nhiều tiền nên đây cũng là việc tôi nên làm.

Hàm ý là, cầm tiền phỏng tay.

Làm sao có thể tìm được một người tận tâm như vậy cơ chứ.

“Tiểu thư ơi, chúng ta xuống lầu đi.” Thẩm Nghị hỏi Cố Hàm Hạ.

Cố Hàm hạ gật đầu, bước về phía thang máy, vừa đi vừa nói, “Sau này anh không cần phải đợi tôi ở cửa nữa, khi nào tôi ra ngoài sẽ gửi tin nhắn cho anh.”

Thẩm Nghị: “Được ạ, thưa tiểu thư.”

Cố Hàm Hạ cảm thấy có gì đó không ổn, sau một lúc suy nghĩ, cô nhận ra, “Tại sao lại gọi tôi là tiểu thư?”

Thẩm Nghị ngây thơ nói: “Tôi nghe nói mọi người đều gọi tiểu thư như vậy.”

Những người làm ở nhà đều kêu cô là tiểu thư Cố Hàm Hạ, Cố Hàm Hạ cũng đã quen với cách gọi như vậy, nhưng lúc anh nói thì cô mới phản ứng.

Cố Hàm Hạ: “Anh khác với họ, bây giờ anh ở đây với tư cách là bạn trai của tôi, anh chỉ cần gọi tên tôi là được.”

“Được.” Thẩm Nghị rất nghe lời, “Hạ Hạ.”

Thang máy chậm rãi đi từ tầng bốn xuống, con số trên thang máy nhảy từng tầng, đứng ở trong góc thang máy, Thẩm Nghị vốn đang cố tình kéo gần khoảng cách liền bước đến gần Thẩm Nghị, nói thầm vào tai cô, “Hạ Hạ, tôi ôm eo cô được không?”

Cố Hàm Hạ sửng sốt một lúc, nhớ tới tối hôm qua hai người bọn họ thương lượng, muốn thể hiện tình cảm ở nhà nhiều hơn để Hàn Lễ, Bùi Sách và Phong Kỳ tin được rằng bọn họ đang rất tốt, chủ động rút lui ra khỏi nhà họ Cố.

“Được, có thể.” Cố Hàm Hạ gật đầu.

“Xin lỗi, thất lễ.”

Thẩm Nghị nhỏ giọng, cánh tay đặt ở gần eo cô, bàn tay to lớn của anh dường như đang ôm chặt eo cô.

Đầy ngón tay xoa xoa da thịt mềm mại quanh lớp vải váy, Cố Hàm Hạ nhạy cảm rùng mình, cơn ngứa nổi lên trên eo khiến cô muốn vùng ra khỏi tay anh.

Cửa thang máy miwr ra, vài ánh mắt nặng nề rơi vào hai người họ, Cố Hàm Hạ liếc nhìn ba người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, hít một hơi thật sâu, chống lại cơn ngứa trên eo, nhưng thoạt nhìn qua lại giống như một đôi tình lữ đang âu yếm.

Gò má cô đang tựa vào vai Thẩm Nghị, cảm nhận được anh đang run nhẹ, cơn ngứa ngáy trong người tự dưng biến mất, thay vào một chút sự vui vẻ.

Cô ngước mắt lên nhìn khuôn mặt Thẩm Nghị, Thẩm Nghị có vẻ bình tĩnh, liền cùng nhau bước ra khỏi thang máy.

Nhìn thấy hai người họ ôm nhau đi xuống vào buổi sáng, sắc mặt của ba người đàn ông trong phòng khách đều thay đổi.

Hàn Lễ thì khá hơn, ngồi trên sô pha không nhúc nhích, nhưng hai người còn lại thì không thể kiềm chế được, đứng lên đi về phía hai người.

Bùi Sách tức giận nói: “Tên trai bao kia mau buông Hạ Hạ ra.”

Phong Kỳ không kiêu ngạo như ai kia, chỉ mím môi nhìn Cố Hàm Hạ, trông thật đau lòng.

Cố Hàm Hạ vẫn còn một chút tức giận đối với Bùi Sách, cô thậm chí còn không nhìn anh, nhìn Phong Kỳ rồi bảo, “Hôm nay anh về sao không báo trước một tiếng.”

Phong Kỳ đến thành phố điện ảnh và truyền hình từ khi cô còn là sinh viên năm nhất, được giám đống của ê-kíp sản xuất nhìn trúng, mời tham gia vai nam số ba, sau khi đóng xong Phong Kỳ cảm thấy rất hứng thú, nên tham gia vào showbiz.

Anh là con trau út nhà họ Phong, nhà có ba anh em nên việc kinh doanh không đến tay anh làm, vì nhà họ Phong trước giờ đều không nhúng tay vào giới giải trí, lợi dụng quan hệ tốt với nhà họ Cố, liền nhờ Cố Vinh Viễn giúp đỡ, cho Phong Kỳ tham gia vào công ty giải trí của tập đoàn Cố.

Phong Kỳ nhìn chằm chằm vào cánh tay của Thẩm Nghị ôm quanh eo Cố Hàm Hạ, không dám tức giận, thốt từng lời ra như bị rút hết sinh khí, “Anh đã xong một vài phần của bộ phim, về nhà nghỉ ngơi một chút.”

Cố Hàm Hạ ậm ừ chia buồn, giống như lãnh đạo an ủi nhân viên vất vả làm việc chăm chỉ cho công ty, cô gật đầu: “Vậy thì anh nghỉ ngơi thật tốt đi, nhớ giữ gìn sức khoẻ.”

Lần trước lúc cô đến địa điểm quay phim của Phong Kỳ, anh dây thép thắt cổ cả ngày, khi cô rời đi, vai diễn của anh vẫn chưa hoàn thành, lại còn phải vất vả tiếp tục quay thêm buổi đêm nữa.

“Ten trai bao kia mau buông Hạ Hạ ra.” Bùi Sách không dám làm gì trước mặt Cố Hàm Hạ, chỉ có thể gầm gừ.

Thảm Nghị phớt lờ anh, đi về phía bàn anh, tay vòng lấy ôm lấy eo của Cố Hàm Hạ.

Khi đi ngang qua ghế sô pha, Hàn Lễ đứng dậy bình tĩnh chào hỏi, “Chào buổi sáng.”

Cố Hàm Hạ: “Chào buổi sáng Hàn Lễ, sao anh chưa ra ngoài, muộn thế này rồi mà.”

Hàn Lễ: “Hôm nay người anh hơi khó chịu.”

“Anh không khoẻ sao?” Cố Hàm Hạ thoát ra khỏi vòng tay của Thẩm Nghị, đi về phía anh quan tâm hỏi han, “Anh sao thế, đã đi khám chưa?”

Hàn Lễ: “Anh đi khám rồi, sốt nhẹ thôi, không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi nửa ngày rồi chiều anh sẽ đi làm.”

“Anh cứ ở nhà chờ vài ngày rồi hẵng đi làm, sao anh lại vội thế?”

Sau khi được nhà họ Cố tài trợ, anh cũng được họ chấp nhận.

Ánh mắt của Cố Hàm Hạ đối với anh như anh em, Cố Hàm Hạ thật tâm quan tâm đến anh, khi nghe chuyện anh bị bệnh liền bỏ việc diễn kịch sang một bên, phân phó cho người làm lấy nhiệt kế ra.

Hàn Lệ nói sốt nhẹ nhưng cô thực sự không tin, đối với người khác là rất nặng nhưng đối với anh chỉ là sốt nhẹ.

Cố Hàm Hạ dùng nhiệt kế đo cho Hàn Lễ, ba mươi tám độ không được coi là sốt sao?

Tuy nhiên, Hàn Lễ là người nghiện công việc, cô hiếm khi thấy anh nghỉ ngơi, có khi nằm lên giường vẫn còn thao thức nghĩ về chuyện công việc.

Cố Hàm Hạ lo lắng: “Buổi chiều đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi cho thật khoẻ đi.”

Hàn Lễ mỉm cười, môi tái nhợt, “Buổi chiều có cuộc họp quan trọng, anh phải tham gia.”

Cố Hàm Hạ: “Có cuộc họp gì mà quan trọng đến thế, anh không thể hoãn lại hay sao?”

Hàn Lễ cười cười, không nói gì.

Cố Hàm Hạ nhìn vẻ mặt khăng khăng của anh, “Em đi được không?”

Hàn Lễ là phó chủ tịch của tập đoàn Hành Xa Truyền Thông, Cố Hàm Hạ là chủ tịch, đồng thời là người thừa kế của tập đoàn họ Cố, đương nhiên là có thể tham gia hội nghị này.

Hàn Lễ suy nghĩ một chút, “Được rồi, nhưng em không biết nhiều chuyện của công ty, khi nào đến phòng làm việc anh sẽ cho em biết nội dung của cuộc họp.”

Hàn Lễ là phó tổng, được Cố Hàm Hạ uỷ quyền quản lý công ty, lúc anh đi làm đều làm cho mọi người lên cơn sốt, mệt mỏi, cớ sao hôm nay lại có bệnh, cô cũng không ngăn cấm, cho anh tùy ý đi làm.

Bởi vì Hàn Lễ bị bệnh, bữa sáng của Cố Hàm Hạ ăn cũng không ngon miệng cho lắm, tâm trạng của những người đàn ông kia lại càng thêm phức tạp.

Sau bữa sáng, Cố Hàm Hạ đưa cho Thẩm Nghị một tấm thẻ để anh tự sắp xếp thời gian, đi bất cứ nơi nào anh muốn, sau đó liền đi vào phòng làm việc cùng với Hàn Lễ.

Thẩm Nghị không đi ra ngoài, cầm tấm thẻ do Cố Hàm Hạ đưa, quay trở lại phòng ngủ, ngồi xuống ghế sô pha một lúc, cầm điều khiển từ xa lên, bật máy chiếu lên.

Trong phòng tập thể dục trên tầng hai, Bùi Sách chạy trên máy chạy bộ hơn một tiếng, tập boxing hơn nửa tiếng, nhưng ngọn lửa trong lòng vẫn chưa dập được.

Sáng nay, Cố Hàm Hạ nói chuyện với tất cả mọi người, duy chỉ có anh là không được quan tâm, bị phớt lờ.

An đã giải thích nhiều lần rằng anh không đá vào tay Thẩm Nghị, nhưng Cố Hàm Hạ không nghe, còn nói với anh là phải xin lỗi Thẩm Nghị, nếu không sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa.

Tức giận bùng lên, Bùi Sách bước ra khỏi phòng tập thể dục đi thẳng lên trên tầng bốn.

Không phải chỉ là một lời xin lỗi hay sao?

Được rồi, anh sẽ đến xin lỗi tên trai bao kia.

Tên trai bao chết tiệt kia đang trêu đùa anh có phải hay không?

Bùi Sách đưng trước cửa phòng Thẩm Nghị, không gõ mà đạp cửa xông vào.

“Tên trai bao kia, lão tử đến để xin lỗi cậu.”

Chưa kịp nói xong, Bùi Sách đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng váng.

Thẩm Nghị đang ngồi trên sô pha, mải mê xem phim truyền hình trên TV, trên màn hình hiện lên một đám cung nữ, chị em mặc như thê thϊếp cổ trang chào hỏi qua lại.

Bùi Sách liếc nhìn góc trái màn hình.

“Chân Hoàn Truyện.”

Tên trai bao này không phải đang xem Chân Hoàn Truyện, phim cung đấu sao?

Bùi Sách vô cùng nghi ngờ, cuối cùng cũng biết tạo sao tên trai bao này lại trốn đi, hoá ra là để xem phim cung đấu.