Ông Xã Trà Xanh Của Tôi

Chương 1

Đầu tháng bảy, Bắc Thành.

Buổi trưa nắng chói chang, Cố Hàm Hạ ngồi vào bàn ăn, nhìn thực đơn trên tay.

Đang gọi món thì điện thoại trên bàn đổ chuông, cô ngước mắt nhìn tên hiển thị trên màn hình: Bùi Sách

Đây là lần thứ ba Bùi Sách gọi cho cô, cô đã không nhận hai cuộc gọi trước. Nhưng cứ như vậy, nếu cô không trả lời, rất có thể Bùi Sách sẽ tiếp tục gọi cho đến khi cháy máy thì thôi.

Cố Hàm Hạ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, khẽ cau mày, suy nghĩ mấy giây. Tiếng nhạc chuông lại vang lên, cô lướt ngón tay sang trái trên màn hình và bắt máy.

“Em đang ở đâu? Sao không trả lời điện thoại của anh? Em đang trốn tránh anh phải không?” Một giọng nói nam tính từ đầu dây phía bên kia truyền đến, giọng điệu thắc mắc.

Cố Hàm Hạ thản nhiên nói: “Không, tôi đang ở ngoài, không kiểm tra điện thoại, có việc gì sao?”

“Có việc gì thì anh mới được gọi cho em hay sao?” Giọng nói bên kia càng thêm bất mãn, “Trong tim em không có anh hay sao?”

Cố Hàm Hạ hiểu được anh ta bắt đầu làm nũng, cũng không quen, nhẹ nhàng nói, “Tôi cúp máy đây.”

“Nửa tháng vừa rồi anh bận ở nhà bồi dưỡng mấy cổ đông, nửa tháng em không về nhà, không thấy bóng dáng em xuất hiện, nếu cho cổ đông biết chuyện này…” Khẳng đinh sẽ có một buổi nói chuyện với cô.

Bùi Sách chưa nói hết câu nhưng Cố Hàm Hạ đã ngửi thấy mùi đe doạ trong câu nói của anh, đây là lấy bố để chèn ép cô, có ý muốn mách lẻo.

Cố Hàm Hạ không nhịn nữa, tức giận nói: “Bố tôi tuyển anh để cùng tôi phát triển quan hệ, nhưng anh không phải là người duy nhất. Không có anh ở với tôi thì sẽ có người khác.”

Bùi Sách trầm mặc, giọng nói phát ra từ cổ họng, nở một nụ cười nhẹ, “Tiểu Hạ, đừng lừa anh, hôm nay Hàn Lễ và Phong Kỳ đều ở nhà, hai bọn họ nói em chưa liên lạc cho bọn họ được gần nửa tháng rồi.”

Hàn Lễ và Phong Kỳ cũng ở nhà ư?

Sao ba người này lại ở cùng nhau?

Cố Hàm Hạ nhăn mặt.

Cố Hàm Hạ là con gái duy nhất của Cố Vinh Viễn giàu nhất Bắc thành, là người duy nhất thừa kế tập đoàn Cố Thị. Từ nhỏ nhà họ Cố căn dặn cô, con gái thì không thể gả ra ngoài, phải ở nhà, tuyển chọn con rể đến tận cổng. Tư tưởng này đã nối dõi nhiều đời.

Đối với việc tuyển con rể, Cố Hàm Hạ không có ý kiến gì, nhưng người nhà cô đều rất sốt ruột, tháng trước cô vừa mới tốt nghiệp liền bắt đầu cho cô chọn lựa đối tượng kết hôn.

Cái hoang đường nhất chính là, sau khi tin tức tuyển con rể cho cô được tung ra, có rất nhiều người muốn trở thành con rể của nhà giàu số một, thậm chí nhiều gia định thượng lưu đều cử con trai độc nhất của mình đến chào hỏi bố cô, nói có thể gả con trai đến Cố gia liên hôn.

Trải qua nhiều tầng tuyển chọn, bố cô chọn ra ba người được đề cử làm con rể, còn quyết định cuối cùng sẽ là của cô.

Dù sao kết hôn cũng là việc lớn, không thể quá qua loa, để tránh sau này phải ly hôn, bố cô đã yêu cầu ba ứng cử viên làm con rể dọn về sống trong nhà họ Cố, để cô phát triển quan hệ với họ trong một thời gian để xem ai hợp nhau nhất.

Khi ba người này đến nhà họ Cố, họ tìm mọi cách để tiếp cận cô, mỗi lần cô đi ra ngoài, cô đều liên tiếp nhận được nhiều cuộc gọi từ ba người, hỏi cô ở đâu và thúc giục cô về nhà sớm. Cố Hàm Hạ thật sự rất khó chịu, nhưng ba người họ lại có bố cô chống lưng, liên tiếp chạy đến mách lẻo, báo cáo làm cô không thể phản ứng quá gay gắt với bọn họ.

Cũng may ngoài vị trí tranh con rể của nhà họ Cố thì cả ba người đều có công việc, thời gian ở nhà họ Cố cũng không có nhiều, nhưng vì là đối thủ cạnh tranh nên mỗi lần đến nhà họ Cố đều không bỏ qua cơ hội đối chọi gay gắt, không cho đối phương vào trong mắt.

Cố Hàm Hạ vốn chỉ nghĩ rằng nếu cô không về nhà thì một trong ba người sẽ nghĩ cô ở với hai người còn lại, đánh vào lòng tự trọng của đàn ông con trai, vì vậy bọn họ cũng không thể cáo trạng cô bất công cái này, bỏ rơi cái kia.

Cố Hàm Hạ liền sử dụng cách này để bỏ đi nửa tháng, không ngờ hôm nay cả ba người đều đến nhà họ Cố, nói chuyện: đã hơn nửa tháng không gặp cô.

Cố Hàm Hạ đã sớm khó chịu ra mặt, “Ba người cố hoà hợp đi, đừng cãi nhau ỏm củ tỏi lên là được, tôi đang đi ăn với bạn.”

Bùi Sách không hỏi về bạn bè, “Ăn cơm xong em có về nhà không?”

Cố Hàm Hạ im lặng một lúc, nghe thấy giọng của Hàn Lễ từ trong điện thoại bảo Bùi Sách đưa điện thoại, muốn nói vài lời với cô. Nhưng Bùi Sách không chịu, nói, “Sao tôi lại phải đưa cho anh, không có điện thoại à?”

Cố Hàm Hạ sợ Hàn Lễ sẽ gọi cho mình, đau đầu nói, “Được rồi, buổi chiều tôi sẽ qua nhà ăn cơm, tôi cúp máy ăn trưa đây, không cần đợi tôi.”

Nói xong Cố Hàm Hạ nhanh chóng cúp điện thoại, tay cầm điện thoại hít một hơi thật sâu.

Đường Khấu ngồi đối diện cô thấy cô cúp điện thoại liền nói đùa: “Cái gì đấy, cháy nhà hay là người nhà choảng nhau?”

Cố Hàm Hạ cúi đầu nhấp một ngụm trái cây trước mặt cô, ánh mắt bực dọc, “Không có đánh nhau, nhưng ba người kia đang cùng ở Cố gia. Tối nay mình cũng sẽ về Bắc thành.” Nếu không, rất có thể ba người họ sẽ tay trong tay mà đi mách lẻo với bố cô.

Cố Hàm Hạ tưởng tượng cảnh đó không khỏi rùng mình.

Trong hai tuần qua, cô trốn ở nhà bạn thân từ nhỏ Đường Khấu. Cô ấy biết rất rõ hoàn cảnh hiện tại của cô.

Theo kế hoạch của Cố Vinh Viễn bố cô, cô sẽ ở cùng với ba người đàn ông kia, rồi cuối năm sẽ chọn ra người ưng ý nhất, tranh thủ cuối năm kết hôn, rồi sẽ sinh ra thế hệ tiếp theo để thừa kế nhà họ Cố.

Nhưng Cố Hàm Hạ không muốn kết hôn quá sớm, bị ràng buộc bởi hôn nhân, chưa nói đến việc có con sớm như vậy, cô vẫn chưa tận hưởng đủ cuộc sống độc thân tự do.

Đường Khấu thích thú nhìn vẻ mặt phẫn uất của cô, cho cô ý tưởng, “Cậu cũng có thể làm theo cách của tớ đã nói: Tìm một người bạn trai ngoan ngoãn lý tưởng, không có bệnh gì cả, và rồi anh ta sẽ nghe lời cậu răm rắp mà thôi. Sau đó, cậu sẽ thoải mái đi đây đi đó, không cần phải lo lắng gì về anh ta. Khi bố cậu hỏi thì diễn một vài trò trước mặt ông là xong chuyện. Hơn nữa đó là chính người cậu tuyển, làm sao có thể có chuyện mách lẻo bố cậu được.”

Cố Hàm Hạ suy nghĩ về điều Đường Khấu nói, “Đào đâu ra một người vừa ngoan ngoãn thông minh, không đeo bám ghen tuông, ngay cả Phong Kỳ bên ngoài trông như vậy nhưng bên trong còn ghê hơn những người khác.

“Cậu không thể tìm một người như Phong Kỳ, con cưng của gia tộc, tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé. Phải tìm một người…. dễ xử.”

“Dễ xử là sao?” Cố Hàm Hạ nhướng mắt, nhìn Đường Khấu với vẻ mặt như chó con xin lời khuyên.

Đường Khấu nói, “Tìm một người đàn ông nhà nghèo, nghèo đến mức không làm được gì cho gia đình, vào đại học tự kiếm tiền để báo hiếu cha mẹ. Cho anh ta tiền, hàng tháng sắp xếp cho anh ta công việc tốt. Như vậy chả khác nào một người đã giúp anh ta vượt qua bão giông biển lửa cả, để anh ấy nghe lời cậu.”

Cố Hàm Hạ một tay chống vào má, tay kia cầm ống hút khuấy cốc nước trái cây.

Đường Khấu nhìn vẻ mặt trầm ngâm của cô và nói tiếp: “Thực ra cậu chỉ cần thuê một người đàn ông và bảo anh ta đóng giả làm bạn trai của cậu. Cậu trả tiền và anh ta nhận tiền. Cậu là ông chủ còn anh ta là nhân viên. Chỉ xoay quanh tiền bạc, chứ không phải tình cảm.

Cố Hàm Hạ khẽ gật đầu cảm động trước những lời Đường Khấu nói.

Hiện tại cô chưa thích ai, cũng chưa muốn kết hôn với ai cả, nhưng không phải cả đời này cô không muốn kết hôn. Đầu tiên, cô sẽ tìm người giúp đỡ bố trong một thời gian, rồi sau đó khi đã gặp được người mình thích, muốn yêu, cô sẽ sa thải người bạn trai giả kia.

Hai người trò chuyện một lúc.

Sau khi ăn xong, Cố Hàm Hạ tách Đường Khấu ra, đi đến chiếc Rolls-Royce mới mua.

Tài xế đợi bên cạnh mở cửa cho cô, Cố Hàm Hạ ngồi vào, hơi ngả người về phía sau, vừa tựa lưng vào ghế thì có chuông điện thoại, người gọi đến là Phong Kỳ.

Cố Hàm Hạ không trả lời, chỉ cúp máy, dặn lái xe, “Về nhà cũ.”

Lái xe đáp vâng, khởi động xe, từ từ lái ra khỏi bãi đậu xe.

Cố Hàm Hạ nhắm mắt dưỡng thần, cố nguôi ngoai cơn giận từ những cuộc gọi liên tiếp từ ba người đàn ông ở nhà. Suy nghĩ của cô trôi theo lời nói của Đường Khấu, đó là một ý kiến hay. Thuê một người bạn trai.

Dù là bạn trai giả nhưng nhà họ Cố rất lớn, nếu thuê phải một người láu cá gian dối thì rất có thể sẽ nổi lòng tham, gây rắc rối không đáng có, nên phải rất đề phòng, cẩn thận…

Cô cầm điện thoại lên, mở app Notes, sửa ghi chú về tiêu chuẩn bạn trai.

“Nhan sắc phải cao, sau này phải dẫn đi gặp người ta nên phải đẹp trai, nhất định không được làm mất mặt tiểu thư nhà họ Cố. Phải cao hơn 1 mét 86. Phải tốt nghiệp loại giỏi quốc gia. Có thư mời của năm trường đại học trong top, nhân cách tốt, luôn cầu thị, không đeo bám, không có kinh nghiệm về tình cảm, không tham lam phù phiếm, không thích so sánh, đầu óc linh hoạt, thích nghi, diễn kịch tốt trước mặt bố mẹ, người lớn, đối xử rộng lượng với với mọi người.”

“Bang —”

Đột ngột có tiếng tông xe bên ngoài, Cố Hàm Hạ dừng lại ngẩng đầu lên.

Lái xe vội vàng mở miệng hoảng sợ nói, “Một chiếc xe đạp tông đã tông vào xe tiểu thư, bây giờ không di chuyển được nữa.”

Con đường này khá hẹp, đèn giao thông ở trên làm đường càng ùn tắc, xe của Cố Hàm Hạ đã dừng lại gần một phút, không hề chuyển động.

Như vậy rất dễ bị phát hiện.

Lái xe nhìn vào kính chiếu hậu rồi nói, “Tiểu thư ngồi đợi tôi một chút để tôi xuống xem.

Cố Hàm Hạ khịt mũi, ngồi im chờ tài xế xuống xử lý.

Đó chỉ là đuôi xe va vào xe đạp, vấn đề không nghiêm trọng, còn trách nghiệm là của bên kia.

Đôi mắt Cố Hàm Hạ rơi vào màn hình điện thoại, chỉnh sửa yêu cầu.

“Thị lực tốt, lái xe điêu luyện, đi đường cần thận, cẩn trọng, không được xảy ra tai nạn.”

“Thưa tiểu thư.” Tài xế cúi người hỏi xô, “Có hai người bị thương, phía sau xe thì có một chiếc bị hư hỏng, một mảng sơn bị trầy ra, một vết xước khoảng 20 cm. Bên kia hoàn toàn sẵn sàng chịu trách nghiệm.

Hơi nóng như thiêu đốt xuyên vào xe khiến Cố Hàm Hạ càng thêm cáu kỉnh, chiếc xe này là cô mới mua, hôm nay đi lần đầu tiên mà bị trầy xước thế này thì chẳng qua chỉ làm bên kia mất tiền. Cố Hàm Hạ là tiểu thư danh giá, không thiếu nhất chính là tiền, nhưng chẳng qua trong cái thời tiết nắng nóng như vậy, nếu có người đi xe đạp nhong nhong ngoài đường thì điều kiện kinh tế chắc cũng không được tốt lắm.

Cố Hàm Hạ quá lười để lãng phí thời gian vào chuyện tầm thường như vậy, không hề ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói, “Quên đi, để anh ta đi.”

“Nhưng anh ta nói nếu làm sai thì phải chịu trách nghiệm, tôi bảo anh ta đi nhưng anh ta nhất quyết không chịu, muốn trước mặt cô xin lỗi, bồi thường tiền.”

Cố Hàm Hạ sốt ruột nói, “Mặc kệ anh ta, cứ việc rời đi.”

Cố Hàm Hạ đã quen nhìn nhiều đàn ông bằng đủ mọi chiêu trò, mánh khóe để áp sát cô, tình huống kẹt xe như này càng thêm khả nghi, còn muốn chịu trách nghiệm, muốn trả ơn cô.

Nụ cười chế nhạo lướt qua khoé miệng Cố Hàm Hạ.

Cửa sổ xe có tiếng gõ từ bên ngoài, Cố Hàm Hạ cau mày nhìn sang.

Một người đàn ông đẹp trai đứng ngoài cửa xe, hơi cúi đầu, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.

Nước da trắng bệch lạnh lùng, lông mày và đôi mắt sâu thẳm, mang theo cảm giác lạnh lẽo cùng cảm giác xa lạ.

Cố Hàm Hạ hơi sửng sốt, từ trong tiềm thức với tay vào nút mở cửa sổ.

Cửa sổ ô tô từ từ hạ xuống, và tác động thị giác càng làm cho nét mặt người đàn ông rõ hơn. Một ý tưởng ngay lập tức bật ra trong đầu Cố Hàm Hạ.

“Tôi rất xin lỗi,” Người đàn ông cúi xuống nhìn cô, “Tôi vô tình đam vào xe của cô. Tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nghiệm chi trả phí bảo trì.

Cố Hàm Hạ nhìn vào khuôn mặt anh ta, suy nghĩ trong đầu cô càng lúc càng dồn dập, bất động nhìn đánh giá nhan sắc anh.

Đối phương mặc một chiếc sơ mi trắng và một chiếc quần jean, nhưng tuyệt nhiên không thể biết đó là nhãn hiệu gì.

Cố Hàm Hạ suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng truy hỏi, “Phía trước tắc đường, tại sao lại đi bất cẩn như vậy?”

Người đàn ông nói xin lỗi một lần nữa, “Tôi có việc gấp.”

Cố Hàm Hạ: “Việc gấp gì vậy?”

Người đàn ông nói ngắn gọn: “Công việc.”

Ăn mặc như thế này lại còn đi xe đạp, có vẻ như điều kiện kinh tế không hề tốt.

Anh ta có ngoại hình ưa nhìn, điều kiện kinh tế khó khăn, công việc có vẻ rất vất vả, còn phải đi và chi trả tiền cho việc sửa xe nữa chứ.”

Cố Hàm Hạ cố nén nụ cười trên môi, giả vờ không hài lòng: “Tôi mới mua chiếc xe này đã bị anh làm hỏng rồi. Anh có biết xe này trị giá bao nhiêu tiền không?”

Cố Hàm Hạ nói, khí thế kiêu ngạo, tỏ vẻ ra anh ta có bán thân đi chăng nữa thì cũng không đủ tiền.

Khi những lời nói này rơi xuống đầu người kia, cô có thể cảm nhận được khuôn mặt đối phương đông cứng lại, như thể nhận ra đã phạm phải rắc rối lớn.

Người đàn ông mím môi, không nói chuyện, lông mi và khóe mắt hơi rũ xuống, ánh mắt vô lực, dưới ánh mặt trời thiêu đốt, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng không biết do nóng hay sợ hãi.

Ban đầu, Cố Hàm Hạ muốn đòi một khoản bồi thường mà bên kia sẽ khôgn tài nào mà chi trả được, sau đó sẽ hù doạ anh ta, để khi anh ta gặp khó khăn, cô sẽ đề xuất về việc trở thành bạn trai của cô để trả nợ.

Nhưng vẻ ngoài đáng thương của bên kia khiến trái cô mềm nhũn, rối bời, cô thực sự không đành lòng khiến đối phương sợ hãi. Cố Hàm Hạ quyết định sẽ bỏ luôn qua quá trình cưỡng bức, cám dỗ, đi thẳng vào vấn đề.

“Thực ra cũng không tốn nhiều tiền đến vậy, chỉ cần chà một chút rồi phủ sơn lên, sáu con số là đủ rồi. Tôi cũng đang cần người làm công, lương một tháng cũng vừa đủ sáu con số, anh xem đối đãi cũng không phải tệ, anh có muốn cân nhắc làm việc bên cạnh tôi không?”

Không khí im lặng một lúc, người đàn ông lùi lại một bước, như muốn âm thầm từ chối lời đề nghị của cô.

Cố Hàm Hạ nhìn sự thờ ơ của đối phương, lấy kính râm trong túi ra, đeo vào, khoanh hai tay trước ngực, thờ ơ nói: “Vậy thì mất tiền, 200.000 nghìn nhân dân tệ.”

Ba giây sau, Cố Hàm Hạ nghe thấy giọng người đàn ông đó như kiểu muốn sống sót, “Làm nghề gì?”

Cố Hàm Hạ nhướng mày hài lòng, “Nếu muốn làm công việc này, cần phải trả lời một câu hỏi của tôi.”

Cô tháo kính râm ra, đôi mắt hếch lên, nở nụ cười rạng rỡ, “Mỗi tháng cho 5 vạn tệ, để anh một mình trong biệt thự trống trải, chăn đơn gối chiếc thân ai nấy lo, anh có đồng ý không?”