"Bên trong tôi còn mặc thêm một cái quần" Cách Nhĩ nhìn tượng đất đến cái quần cũng không có để mà mặc, cảm thấy hơi đáng thương đành chủ động dâng hiến.
"Vậy còn không mau cởi" Giang Tiểu Phàm thúc giục nói.
Cách Nhĩ:...... Một tiếng cảm ơn cũng không có à? Sao không biết lễ nghĩa gì hết vậy.
Tuy vậy, hắn vẫn cởϊ qυầи ngoài của mình ra đưa cho Giang Tiểu Phàm, Giang Tiểu Phàm lập tức cầm áo choàng và quần đi đến chỗ tượng đất.
Giang Tiểu Phàm cầm áo choàng đi đến bên cạnh tượng đất, lấy quần áo đưa cho hắn, tượng đất cầm quần áo trong tay không nhúc nhích, trong mắt còn mang theo vẻ mờ mịt, giống như không biết làm thế nào để mặc mấy thứ này.
Giang Tiểu Phàm lập tức nhớ tới lúc bản thân đắp tượng hình như chưa đưa vào tư tưởng của hắn lối sống sinh hoạt hằng ngày, vì vậy cậu dứt khoát cầm lấy cáo choàng tự mình mặc cho hắn, còn tiện tay thắt nút thành hình chiếc nơ.
Cơ thể Cách Nhĩ vậy mà cũng khá cường tráng, áo choàng mặc trên người tượng đất chỉ có hơi thoáng một tí nhưng nhìn qua rất vừa vặn thích hợp. Sau đó cậu lại giúp đỡ đối phương mặc quần vào, lúc này mới ra dáng một chút.
Chiếc áo thun bị xé mất một tay áo khi nãy định mặc cho tượng đất được cậu cầm lên tính để cho bản thân mình mặc lại.
Cách Nhĩ nhắc nhở nói: "Mặc áo không có tay rất lạnh. Không thì cậu lấy áo này cho tên kia mặc đi, tôi thấy cậu vẫn còn đồ mặc mà."
Nhìn người trước mắt vừa trẻ tuổi, da thịt lại non mềm, nhìn kiểu gì cũng thấy cậu ấy không thể chịu lạnh được. Vì vâỵ, Cách Nhĩ không đành lòng nhắc nhở một câu.
Trên thực tế, người không thể chịu lạnh được chính là Giang Tiểu Phàm, làn da trắng nhợt của tượng đất chỉ là ảo ảnh, dáng người cũng không thể phân cao thấp với Cách Nhĩ. Còn Giang Tiểu Phàm thật sự rất gầy và yếu, ngày hôm qua vừa bị sốt cao, hôm nay còn chưa khoẻ lại, thân thể đúng là có hơi mất sức lực.
Tuy vậy, đây cũng không phải là nguyên nhân Giang Tiểu Phàm không đem quần áo đưa cho tượng đất mặc, cậu nhìn thoáng qua tượng đất nói: "Hắn không lạnh." Chỉ là bức tượng thì sợ cái lạnh cái gì?
Cách Nhĩ:......
Hắn nhìn Giang Tiểu Phàm với ánh mắt thay đổi không ngừng, lúc cướp quần áo của hắn sao không thấy cậu ta nghĩ vậy, tới lúc quần áo được tự nguyện dâng lên lại nói đối phương không lạnh.
Không lạnh mà cậu còn đoạt quần áo của tôi cho hắn?
Giang Tiểu Phàm không biết tâm lý của Cách Nhĩ hoạt động như thế nào, cậu mặc quần áo xong xuôi lại ngồi xổm bên cạnh vũng nước nhìn vào bên trong, nhìn kỹ hồi lâu mới phát hiện trong nước ẩn hiện vài thứ đồ vật, sau đó cậu lập tức hiểu ra ngọn nguồn.
Là do Cách Nhĩ uống nước không sạch sẽ nên mới như vậy, ngày hôm qua cậu uống nước đã lọc qua nên hiển nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Cậu đứng dậy trở lại bên người Cách Nhĩ, "Cậu cũng may mắn thật, vì hôm qua mới ăn thịt rắn xong nên con sâu bẩn này mới bị ép nôn ra đấy, hiện tại chắc là sẽ không có chuyện gì nữa, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Cách Nhĩ hỏi.
"Những người khác không có khả năng may mắn như cậu đâu." Giang Tiểu Phàm nói tiếp.
Cách Nhĩ vừa nghe, sắc mặt dần dần trở nên khó coi, đúng rồi, ngày hôm qua uống nhiều nước như vậy không chỉ có một mình hắn, những người khác không có ngoại lệ đều uống nó.
Nhưng hắn cũng chỉ uống một chút, vốn dĩ hắn không định uống vì nó quá bẩn nhưng tại do nhịn khát quá lâu nên mới không nhịn được uống một hớp nhỏ.
Chỉ mới một hớp nhỏ xíu đã ọc ra một đống dơ bẩn như này, vậy những người khác sẽ như thế nào... Cách Nhĩ thất sự không dám tưởng tượng tiếp nữa.
Giang Tiểu Phàm nhìn chằm chằm Cách Nhĩ, chần chờ một lát hỏi: "Giao diện trò chơi của cậu làm sao để mở ra?"
"Giao diện trò chơi? Trong đầu tôi phát ra ý niệm muốn mở ra thì nó sẽ mở ra." Cách Nhĩ nói tiếp, "Giang Tiểu Phàm, tối hôm qua cảm ơn cậu, ngày hôm qua tôi bị rắn khổng lồ cắn phải vốn giá trị sinh mệnh chỉ còn lại có 15, giá trị tinh thần cũng giảm đến gần 0. Cũng do cậu cứu tôi nên vừa rồi tôi nhìn thấy giá trị sinh mệnh của tôi đã lên lại được 89% rồi, giá trị tinh thần cũng đã khôi phục đến 50."
"Cậu xem giao diện khi nào thế?" Tai sao cậu không nhìn thấy giao diện của đối phương?
Cách Nhĩ:...... Hắn có cảm giác Giang Tiểu Phàm luôn luôn có thể bắt được những trọng điểm kỳ lạ.
"Giao diện trò chơi là thứ rất trọng yếu đương nhiên sẽ chỉ thiết lập riêng tư cho một mình bản thân thấy, chứ làm sao lại có thể tùy tiện cho người khác xem." Cách Nhĩ nói.
Giang Tiểu Phàm gật gật đầu tỏ ra hiểu, thì ra là thế, vậy cậu cũng vào xem thông báo một chút.
Giao diện trò chơi lập tức xuất hiện với nhiều tin tức chạy lướt qua phía trên, đúng thật là cái là không nên để người khác nhìn thấy.
"Nhưng mà nếu cậu muốn thấy, tôi có thể cho cậu xem." Cách Nhĩ lại nói.
"Tôi cũng có, không cần phải xem của cậu." Giang Tiểu Phàm nói.
Cách Nhĩ cảm thấy bản thân không còn cách nào để có thể nói chuyện phiếm chung với Giang Tiểu Phàm, hắn nói có thể cho đối phương xem giao diện của mình, thật ra chỉ là muốn dùng phương thức này để bày tỏ muốn cùng Giang Tiểu Phàm tổ đội, trước mắt đây là thành ý hắn có thể lấy ra.
Tuy nhiên mạch não của Giang Tiểu Phàm hình như căn bản không nghĩ đến phương diện này.
Cách Nhĩ nhất thời lại rối rắm, hắn nhìn về phía Giang Tiểu Phàm hỏi: "Hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ?"
Cái khiến Giang Tiểu Phàm suy tư chính là làm như thế nào mới có thể thăng cấp mở khóa thương thành, hiện tại không thể thu hồi tượng đất, cậu chỉ có thể nghĩ cách giải quyết vấn đề tồn tại của tượng đất.
Nghe được Cách Nhĩ hỏi như vậy, cậu nói: "Tôi định hôm nay đi xung quanh xem thử một chút, coi thử còn nơi nào có thứ dữ hay không."
Cách Nhĩ lập tức ngây ngốc, "Cậu định đầu quân chịu chết!? Mọi người ai cũng mong sợ tránh không được đám thú dữ kia, còn cậu lại đi tìm chúng nó?"
Giang Tiểu Phàm khó hiểu mà nhìn về phía hắn: "Không đi thì làm sao thăng cấp? Làm sao kiếm Hoa tệ?"
Cách Nhĩ bị chặn họng, tại sao sao tư tưởng của cái người này lại không giống những người khác?
Bọn họ đều muốn tìm cách sống sót, còn người này lại nghĩ xem làm thế nào để thăng cấp, làm thế nào được được khen thưởng.
"Không thăng cấp cũng không sao đâu, chỉ cần tìm được lối ra thì có thể đến cửa tiếp theo, cái trò chơi sinh tồn này không nhất định phải thăng cấp, cũng không nhất định phải đối đầu với mãnh thú, bảo vệ tính mạng thật tốt mới là điều quan trọng." Cách Nhĩ có ý đồ thuyết phục đối phương.
Giang Tiểu Phàm sửa sang lại quần áo trên người: "Nhưng có khả năng lớn là đám thú dữ kia sẽ tìm đến chúng ta, bởi vì nó sẽ đói bụng."
Cách Nhĩ vừa nghe thấy liền sợ tới mức giật bắn người, thiếu chút nữa là quên trên đùi còn có vết thương, nhưng hắn đã quên việc phải tránh nó đi. Đám mãnh thú kia không nhất định phải làm vậy, nhưng nếu chúng nó đói bụng chắc chắn sẽ phải ra ngoài kiếm ăn, mà đám Sinh Tồn Giả bọn họ còn không phải là thức ăn trong miệng bọn nó sao?
Hắn thử khởi động chân ai ngờ lại động vào vết thương, nhất thời kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh não khiến hắn kêu ' ngao ngao ngao ' mấy hồi.
Giang Tiểu Phàm nhìn chằm chằm miệng vết thương trên chân hắn, gọi: "Đất..."
cậu vốn định gọi tượng đất, nhưng nghĩ đến việc nếu người khác nghe thấy được rồi cho rằng tượng đất chính là đống bùn nhão thì làm sao. Thế là cậu rơi vào suy tư nghĩ đến việc đặt tên cho hắn, cậu nhớ đến trong thế giới thật thật của mình có nuôi một con thằn lằn gọi là Đại Hổ, thế nên cậu dứt khoát quay đầu hô lớn với tượng đất: "Đại Hổ, lại đây giúp tôi dìu cậu ấy đi."
Tượng – đột nhiên bị đặt cho cái tên – đất:......
Giang Tiểu Phàm lại đi vào tượng đất trước mặt nói: "Về sau ta kêu ngươi Đại Hổ, ngươi liền tới đây, tựa như ta làm ngươi chém đại xà giống nhau, chỉ cần là mệnh lệnh của ta ngươi liền nghe, biết không?"
Tượng đất Đại Hổ ngây thơ lại ngoan ngoãn gật đầu.
Tuy rằng trong lòng luôn luôn có một âm thanh nhắc nhở bản thân hắn không cần nghe theo lời của bất kỳ ai. Nhưng không hiểu sao khi đứng trước người này mọi nguyên tắc đều tan biến, bản thân hắn lại không kiềm được bất giác đã nghe theo.
"Lại đây đỡ cậu ấy, chân cậu ấy bị thương không thể đi đường được." Giang Tiểu Phàm kéo tượng đất đang hướng về phía Cách Nhĩ đi đến.
Cách Nhĩ một tay vịn chặt phía sau cây cổ thụ, một tay duỗi qua cảm kích nói: "Cảm ơn các cậu."
Có thể ở cái chốn này gặp được hai người đồng đội không ngại khó khăn giúp đỡ hắn, thật sự rất khó có được, mỗi một người bước vào đây đồng nghĩa với việc sinh mệnh bị uy hϊếp, bản thân còn khó giữ được sao có thể dư hơi quan tâm đến người khác.
Cho nên, Cách Nhĩ rất cảm kích đối với hai người đồng đội trước mắt này, chưa bao giờ có ý nghĩ buông tay hay bỏ rơi hắn.