Cứu Vớt Vai Ác Bệnh Hoạn, Ai Ngờ Lại Bị Đè

Quyển 1 - Chương 1-2: Cần phải được sờ

Mắt thấy người đi đến sẽ đυ.ng vào cậu, Ngu Thư Ninh theo bản năng tinh thần lực bao một tầng dày xung quanh vỏ trứng, kinh ngạc phát hiện những nghiên cứu viên kia hình như không nhìn thấy cậu, cứ như vậy đi qua.

[ Thật nguy hiểm.... Tôi thật thông minh!] Tự tin trong lòng Ngu Thư Ninh bùng nổ, hùng dũng oai vệ bay đến phòng thí nghiệm thần bí kia. Xuyên qua tầng tầng lớp lớp bảo vệ, núp sau lưng một nghiên cứu viên lén đi vào phòng thí nghiệm, Ngu Thư Ninh cảm nhận được trong này có một khí thế khiến cậu vô cùng thoải mái, giảm bớt đi cảm giác khô nóng trong người nhưng khao khát được người vuốt ve cũng không được dịu xuống. Ngu Thư Ninh cắn môi bắt đầu cào, cấu khắp người, móng tay đâm vào trong da thịt trắng nõn. Trong phòng thí nghiệm còn có một phòng kín, ở đó không có camera theo dõi chỉ có nhóm vệ sĩ trầm mặc đứng bên ngoài, nghiên cứu viên đó bưng một mâm đồ ăn chứa vài món ăn đơn giản gõ gõ trước cửa.

Cửa tự động mở, Ngu Thư Ninh nhanh chóng bay vào bên trong, cảm giác lạnh lẽo thoải mái càng thêm rõ ràng, cậu thở phào một hơi.

"Thượng tướng Ân, đây là thức ăn của ngày hôm nay." Trong giọng nói của nghiên cứu viên mang theo tia sợ hãi không thể nói nên lời. Không biết vì sao, mỗi lần mang cơm đến đối phương đều lãnh đạm ngồi ở bên kia, ánh mắt không thèm đảo qua. Nhưng hôm nay lại....... Nhìn chằm chằm vào chân anh.

Ân Vô Vọng chậm rãi nâng mi lên, giống như hứng thú được khiêu dậy, giống như mãnh thú đã ăn no lười biếng nhìn bạn. Dù bạn biết rõ nó không có hứng thú với bạn nhưng vẫn không nén được sợ hãi trong lòng.

"Cảm ơn cậu, để ở đó là được rồi." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp rất gợi cảm khiến cho người ta vừa nghe đã muốn mang thai.

Nghiên cứu viên kinh sợ, dè dặt để mâm đồ ăn xuống, Ngu Thư Ninh thậm chí có thể nghe thấy khi anh ta rời khỏi còn thở phào một hơi.

Ngu Thư Ninh không biết tại sao anh ta lại sợ như vậy, suốt đường đi cậu đều nghênh ngang cất bước, camera theo dõi cũng không phát hiện ra cậu khiến lá gan cậu phình to rồi. Cậu có thể cảm nhận được cảm giác thoải mái từ người nam nhân khí thế mạnh mẽ kia toát ra.

Hắn là nhân vật phản diện sao? Ngu Thư Ninh chẳng kiêng dè gì cả dùng tinh thần lực dò xét.

Thân hình cao lớn, y phục trên người chỉ một màu thuần đen ngồi trên ghế sô pha, tóc ngắn gọn gàng khiến cho gương mặt cương nghị của hắn lộ ra, cử chỉ nho nhã, lễ độ khiến cho người ta cảm thấy khó gần, vô cùng xa cách. Hắn chỉ cần ngồi ở đó cũng có thể bày ra khí thế không thể xem thường, khóe miệng cong thành một nụ cười lịch sự trông hắn càng thêm trưởng thành.

Ngu Thư Ninh không nhịn được bay đến gần hắn, muốn thỏa mãn du͙© vọиɠ được thân thiết với nhân vật phản diện. Vào lúc cậu sắp thành công thì một ngón tay thon dài hữu lực chính xác chạm vào vỏ trứng.

"Ninhng nhân ngư?" Nam nhân hứng thú cúi đầu xuống nhìn vào cậu, "Sao lại có thể bay đến đây?"

[ Hệ thống, hệ thống! Hắn có thể thấy tôi!]

Ngu Thư Ninh giật mình rối rít tìm hệ thống.

Cậu nghe được câu trả lời tràn đầy khinh thường của Hệ thống 520 [ Đây là con trai của thế giới, là nhân vật phản diện hắc hóa mang theo ảnh hưởng với thế giới.]

Ngu Thư Ninh dần bình tĩnh lại, rất xấu hổ cảm thấy nơi được tay hắn chạm vào rất thoải mái, vì thế càng thêm muốn chạm vào hắn, cả trứng không biết xấu hổ nhào vào lòng nam nhân.

Ninhng nhân ngư lớn khoảng đứa trẻ hai ba tuổi, một bàn tay của Ân Vô cuarg cũng có thể ôm lấy, bàn tay to lớn dán lên trên vỏ trứng trơn nhẵn, cảm giác được quả trứng trong lòng khẽ cọ cọ vào tay hắn.

[A a a.... Thật thoải mái.....] Ngu Thư Ninh vui vẻ xoay vòng trong trứng. Cách vỏ trứng cụng vào trong tay Ân Vô Vọng, cậu cảm nhận được khó chịu trên người dần giảm bớt khiến cho cậu càng thêm muốn kề cận hắn. Suy nghĩ như vậy vừa lóe qua, bỗng nhiên tiếng răng rắc vang lên, vỏ trứng cứng rắn dù cậu làm cách gì cũng không hề hấn gì lúc này lại vỡ ra một lỗ nhỏ.

Ân Vô Vọng lạnh lùng nhìn vào quả trứng nhân ngư đã hơn trăm năm không nhúc nhích gì cả, bây giờ lại bay đến chỗ của hắn, còn bị sơ vài cái đã nứt ra một lỗ nhỏ.

[Tôi đã có thể ra ngoài rồi!]

Ngu Thư Ninh cao hứng lắc lắc đuôi nhỏ, cố gắng phá khe nứt ngày càng to thêm, tay nhỏ siết thành đấm dùng sức đánh lên vỏ trứng như muốn từ khe nứt chui ra.

Ân Vô Vọng thấy từ trong khe nứt có một vệt trắng sáng lóe qua, khe nút to hơn một chút liền có một cánh tay trắng nõn thò ra lại nhanh chóng rụt trở về, răng rắc răng rắc phá vỏ chui ra.

Vài sợi tóc bóng loáng theo theo khe nứt lộ ra, vụn trứng bay tứ tung có thể nhìn thấy sức sống của sinh vật bên trong.

Từ trong khe nứt lớn trên vỏ trứng có một đầu nhỏ chui ra, nhân ngư nhỏ nhỏ vừa phá xác chưa quen với việc di chuyển liền ngã xuống, tiểu nhân ngư lập tức ngã vào lòng hắn.

Một tiểu nhân ngư vô cùng xinh đẹp, đây là ấn tượng đầu tiên hiện lên trong lòng Ân Vô Vọng.

Đuôi cá trắng ngà màu ngọc trai oánh nhuận, sáng bóng, chóp đuôi mang theo một chút xanh của đại dương, mỗi một mảnh vảy đều xen kẽ vào nhau, hai bên còn có vây cá trong suốt, làn da trắng nõn, non mịn như có thể nổi trên mặt nước. Trên gáy có một chấm hồng, ánh mắt chưa thích nghi với ánh sáng mà nổi lên một tầng sương, đôi môi mềm đỏ mọng khẽ nhếch chọc người thương tiếc.

Đáng tiếc Ân Vô Vọng lại không phải người bình thường, hắn luồn tay bế bổng tiểu nhân ngư lên, đánh giá khắp người cậu, môi mỏng khẽ mở: "Tiểu nhân ngư thật đáng yêu a, một bàn tay là có thể bóp chết đi?"

Ngu Thư Ninh: ??? Con ngươi dựng đứng!!!

[ Mẹ ơi, ở đây có biếи ŧɦái!]