Ngô Hoàng Tại Thượng

Chương 4: Quỷ Y Cốc

Tiên giới, Tam Thanh thiên, điện Ngọc Thanh.

Chủ điện bên trong xây từ bạch ngọc. Đại tư mệnh hai tay bắt chéo đặt ở trước người, khom người thi lễ, cổ tay áo thật dài rũ thẳng đến mu bàn chân.

“Đạo quân, ngài thật sự không suy xét lại một chút sao? Hỗn nguyên thứ chín chuyển đại kiếp nạn, thật sự hung hiểm đến như vậy sao?”

Trên thềm ngọc, giữa bảo tọa khắc hình ảnh bách thú cùng ánh sáng mặt trời, Thanh Vi đạo quân một tay nâng cằm, rất tùy ý mà tựa vào bạch ngọc trên tay vịn. Mái tóc bạc dài buông rũ như lụa, trên gương mặt tuyệt tuấn kia thêm vài phần lạnh lẽo.

“Ngươi cho rằng bổn quân rất muốn đi sao? Nhưng đại kiếp nạn thứ chín này thế mà lại là tình kiếp!”. Thanh Vi đạo quân giận đến mặt cũng tái đi.

Khiến hắn đường đường là Tam Thanh Thiên Chúa phải đi độ tình kiếm, còn không bằng giáng xuống chín đạo tiêu thần lôi đánh chết hắn cho rồi.

“Thiên cơ tử đã giúp bổn quân bói toán qua, kiếp số kia ứng với người ở thượng giới tiên nhân, muốn phá vỡ kiếp nạn này cũng chỉ có một đường là độ kiếp luân hồi mà thôi…”

Đại tư mệnh thảng thốt, “Nhưng mà đạo quân, nếu như ngài đi hạ giới tránh kiếp, vậy Tam Thanh Thiên này ai sẽ chưởng quản đây?”

Thanh Vi đạo quân liếc đại tư mệnh, “Không phải còn có Đại Xích cùng Vũ Dư sao? Yên tâm đi, ngươi chỉ cần lo bảo vệ tốt Ngọc Thanh Cung, còn những sự tình khác, bọn họ sẽ tự đi xử lý.”

“Vậy đạo quân chuẩn bị khi nào thì xuống hạ giới?”, Đại tư mệnh lần nữa cất tiếng hỏi, mặt mày tràn đầy vẻ ưu tư tột cùng.

Thanh Vi đạo quân trầm ngâm một chút liền nói, “Ba ngày sau, giờ Thìn…”

………………….

Tại táng hồn uyên, thân thể Phượng Khuynh Vũ vẫn còn đang chậm rãi rơi xuống. Trải qua không gian lộng lẫy tinh quan kia, nàng vẫn tiếp tục rơi sâu xuống phía dưới. Những điểm ánh sáng tan hết đi, chỉ còn lại một màu đen hắc ám vô biên. Loại bóng tối này càng xuống phía dưới càng trở nên đặc quánh nặng trịch, mà độ ấm quanh thân cũng trở nên cực thấp. Đến nơi tối nhất, lạnh lẽo nhất, còn có trống vắng nhất.

Lại rơi xuống không biết bao lâu, cả người Phượng Khuynh VŨ đã bị hàn băng bao kín, mà lúc này, một tầng kết giới vô hình ngăn cản thế rơi xuống của nàng, giữ nàng ở bên ngoài. Còn hàn băng bao xung quanh thân nàng chỉ dừng lại trong chớp mắt, sau đó như thể rơi vào trong than lửa, nhanh chóng xuyên qua lớp chắn kia.

Lại trải qua không biết bao nhiêu lâu, phía dưới rốt cuộc cũng xuất hiện ánh sáng. Nhưng không gian nơi Phượng Khuynh Vũ lại bắt đầu trở nên nhỏ hẹp dần. Ánh sáng càng lúc càng rực rỡ, xung quanh đã xuất hiện núi đá cùng cây cỏ vô danh. Mà tốc độ rơi xuống của Phượng Khuynh Vũ càng lúc càng nhanh. Trong lúc rơi xuống, nàng vô tình đâm gãy không ít cành lá, xuyên đến một không gian rộng rãi!

Một mảng xanh lá hải dương xuất hiện trong tầm nhìn, từng cành lá không ngừng giúp Phượng Khuynh Vũ giảm xóc khi rơi xuống. Nàng không một manh áo che thân, lại bị một mạng nhện thật lớn ngăn lại. Chẳng qua khi ngăn cản, chủ nhân của cái mạng nhện này lại bị một xung lực lớn đè cho thành cái bánh bẹp dí.

Trong bụng con nhện bất hạnh kia rỉ ra dịch theo mạng nhện tí tách chảy xuống. Mà thanh âm đã biến mất hồi lâu kia lần thứ hai xuất hiện.

“Hơ! Hóa ra lại là thiên đằng nhện, không thể tưởng tượng được ở nơi đến cả chim cũng không thèm ỉa này lại xuất hiện bảo vật. Thôi vậy, xem như ngươi đã vất vả thả bản thần ra nên cho ngươi chút ít tiện nghi này vậy…”

Khi thanh âm vang lên, một lực hút cũng đồng thời khởi phát trong cơ thể Phượng Khuynh Vũ. Dưới sự lôi kéo của lực hút, tinh hoa từ xác chết của thiên đằng nhện hóa thành từng đợt từng đợt bạch quang mạnh mẽ xông vào trong cơ thể của Phượng Khuynh Vũ. Tinh phách vừa thoát ly thể xác của con nhện kia cũng theo bạch quang tinh hoa, hoàn toàn đi vào cơ thể của Phượng Khuynh Vũ.

Chủ nhân thanh âm điều khiển thân thể Phượng Khuynh Vũ đang nhanh chóng hấp thu tinh hoa. Thì một dao động hồn lực cường đại chợt từ xa truyền đến. Sau khi phát hiện hồn lực này trình độ cường đại, chủ nhân của thanh âm quyết đoán từ bỏ cắn nuốt tinh hoa, lựa chọn tiếp tục giả chết.

“Rác rưởi từ nơi nào tới, dám động vào thiên đằng nhện của lão phu…”

Lão quỷ đầu khô gầy vừa mới xông lên liền quay đầu bay trở về, ngay sau đó, âm thanh so với vừa nãy càng thêm tức đến hộc máu lần thứ hai truyền đến.

“Thiên đằng nhện của ta! Ngươi chết thật thảm! Sao lại tàn sát như thể phát rồ như vậy, trứng thiên đằng nhện vừa mới đẻ cũng không buông tha!”

“Trứng nhện của ta, thiên đằng nhện mẹ của ta…”

Tiếng mắng chửi sau lại cao hơn tiếng mắng chửi trước, khiến đám chim thú xung quanh chạy trốn khắp nơi. Đến cá ở trong sông cũng không chịu nổi tiếng mắng chửi này, phơi bụng trắng đầy mặt nước.

“Lão Mâu, rốt cuộc là kẻ đui mù nào lại chọc ngươi nổi hỏa khí lớn như vậy!”

Ngay lúc này, một nam tử trung niên hai tay chắp sau lưng, dẫm lên hư không đi về hướng này. Nam nhân dáng người thon dài, khuôn mặt lạnh lùng, một bộ trường bào màu xanh lã, còn thêu quần long diễn châu đồ. Cùng là minh tu, toàn thân hắn lại không lộ ra chút ti hồn lực nào, nhưng cũng cho người ta cảm giác, hắn so với lão quỷ khô gầy kia không yếu hơn chút nào.

“Đế Thiên Minh! Ngươi lại chạy tới đây làm gì? Chuyện lần trước lừa đi hai bình nhập mộng đan ta còn chưa tính sổ với ngươi. Vậy mà ngươi thì giỏi rồi, chủ động đưa tới cửa hả?”

Lão giả họ Mâu nhảy từ mấy cành lá đại thụ che trời xuống, đợi cho đến khi ngang hàng với vị nam tử trung niên kia thì hắn mới bước ra nửa bước, cũng học bộ dáng huyền phù ở giữa không trung của nam nhân kia.

“Đem hai bình nhập mộng đan kia trả cho ta!”, Lão quỷ khô gầy duỗi tay yêu cầu.

“Ăn rồi.”

“Đế Thiên Minh, ngươi không cần mặt mũi nữa hả?”, Lão giả họ Mâu tức giận đến râu run loạn cả lên, “Đường đường là chủ nhân của Minh cung, chạy đến quỷ y cốc thảo dược của ta không thành, lại nhân lúc lão phu ra ngoài lừa gạt tiểu dược đồng kia của ta. Đế Thiên Minh à Đế Thiên Minh, mặt mũi của Minh Cung đều bị thứ con cháu như ngươi ném đi hết rồi!”

Bị lão Mâu thóa mạ một lèo như thế, sắc mặt của Đế Thiên Minh trở nên quẫn bách. Nhưng mà hắn vì có việc cần mà đến, tất nhiên sẽ không ở đây cãi nhau đắc tội với lão quỷ này. Đế Thiên Minh hỏi, “Nè… Lão Mâu, nhập mộng đan của ngươi còn hay không?”

Vừa nghe đến lời này, sắc mặt của lão Mâu lập tức thay đổi: “Không có, không có, không có! Lão nhân ta khó khăn lắm mới chắt chiu ra hai bình nhập mộng đan kia, còn bị cái tên tiểu tử thúi không biết xấu hổ ngươi lừa đi rồi!”. Lão nói xong lập tức chạy đến thành tựu gần đó bắt côn trùng, dứt khoát không đáp lại Đế Thanh Minh.

“Ta không lấy nhập mộng đan của ngươi miễn phí đâu mà, ngươi muốn bảo bối gì cứ việc nói, chỉ cần nó có trong bảo khố của ta, ngươi có thể tùy ý lấy đi!”, Đế Thiên Minh đuổi theo sao thuyết phục.

Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt của Mẫu lão quỷ cuối cùng cũng đẹp hơn nhiều. Nhưng hắn am hiểu sâu sắc tính cách của Đế Thiên Minh, không lập tức nói ra.

“Ta nói này Đế Thiên Minh, ngươi nói xem bên trong Minh Cung của ngươi nhiều phi tần mỹ nữa như thế mà ngươi không đi sủng hạnh, lại chạy đến chỗ ta lừa đi nhập mộng đan. Chẳng lẽ những mỹ nhân sống sờ sờ ra đó lại không hấp dẫn bằng tiểu nương tử ngươi mơ trong mộng cảnh sao?”

“Bản đế muốn đi vào mộng vì có ý đồ riêng, ngươi chỉ cần nói có hay không có là được rồi. Có nhập mộng dan thì đồ vật trong bảo khố của ta cho ngươi tùy ý lấy đi, nếu không có… thì người rời đi là Bản đế.”Nói xong, Đế Thiên Minh vung tay áo làm bộ muốn đi, mà bên này Mâu lão đầu cũng thu lại gương mặt ủ ê kia, cười hì hì ngăn ở trước mặt Đế Thiên Minh.

“Không phải ngươi không có nhập mộng đan sao? Còn ngăn cản bản đế làm gì?”, Đế Thiên Minh hất cằm hỏi.

“Hê hê…”, lão Mâu xoa xoa đôi tay cười hì hì nói, “Nhập mộng đan thật sự đã không còn nữa rồi, nhưng mà ảo mộng đan này ta lại còn mấy bình. Đáng tiếc thứ đồ kia quá bá đạo, nếu ngươi không sợ rơi vào trong ảo mộng mãi không tỉnh thì có thể thử xem.”

Vừa nghe đến lời này, con ngươi u ám của Đế Thiên Minh lập tức nóng lên như lửa. Chỉ là không đợi hắn mở miệng dò hỏi, một tràng âm thanh đôm đốp đôm đốp của nhánh cây bẻ gãy truyền xuống từ đỉnh đâu.