Bức Tranh Kinh Hoàng

Quyển 2 - Chương 13

Kha Tầm vội vàng dặn Vệ Đông tìm chỗ an toàn để núp, còn mình thì đuổi theo Mục Dịch Nhiên, đi tới trước một đoạn, đứng trên một núi đá rất lớn, lúc này mới có thể nhìn bao quát cả thung lũng.

Chỉ thấy sườn núi tràn ngập hoa dại đẹp tới lóa mắt.

Nếu không vì đang ở thế giới trong tranh thì nơi này có thể coi là cảnh tiên chốn nhân gian, đáng tiếc là ở trong mắt Kha Tầm thì dù cảnh sắc có đẹp tới đâu thì đều rất giả, cảm giác chết chóc rùng rợn.

“Loại hoa này cũng giống hoa phấn, không có mùi gì.” Kha Tầm hít ngửi thử.

“Đi xuống xem thử xem.” Mục Dịch Nhiên nói.

Đi xuống điểm col Kha Tầm mới phát hiện thảm thực vật ở đây rất dày, có hoa dại cỏ dại, có cây tử đằng, quả là muôn hoa khoe sắc, nhưng vẫn thiếu sức sống.

Mục Dịch Nhiên đi qua đi lại trong thảm hoa, còn thường dừng lại nhổ mấy cây cỏ, ngắt mấy đóa hoa, thậm chí còn lấy cả rễ cây.

“Tôi có thể hỏi hiện tại anh đang nghĩ gì không?” Kha Tầm hỏi.

“Đám hoa cỏ này rất kì lạ,” Mục Dịch Nhiên trầm tư, “giống như hoa phấn lúc trước vậy, giờ không phải mùa hoa phấn, mà trong đám cây cỏ này cũng có rất nhiều cây không phải mùa nở hoa kết quả, một vài loại thì càng không nên mọc ở vùng cao, hiện tại đều tập trung mọc hết ở đây.”

“Đúng là rất kì quái,” Kha Tầm gật đầu, “chuyện khác thường nhất định có vấn đề, không bằng chúng ta mang về mỗi thứ một ít, sau đó hỏi người trong thôn, cho dù hỏi không ra cái gì thì không chừng mấy thứ này có thể đổi được đồ gì đó có ích.”

Mục Dịch Nhiên liếc cậu một cái, không thể không thừa nhận người này thường xuyên có thể nghĩ ra một vài ý tưởng mà không ai nghĩ tới, đúng là bất ngờ.

Ví dụ như dùng mấy thứ này để đổi đồ khác.

Hắn còn chưa nghĩ tới khía cạnh này, vậy nên không phản đối.

Lúc hai người quay lại tìm Vệ Đông lại phát hiện tên dẩm kia không còn ở đó nữa, nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng đâu.

Một cơn hoảng hốt vọt thẳng lên não Kha Tầm, cậu mắng một tiếng rồi chạy về hướng đài thiên táng.

Đi được nửa đường lại thấy Vệ Đông tái xanh cả mặt chạy tới, Kha Tầm vọt tới đập lên đầu cậu ta một cái: “Không phải bảo ông đứng nguyên tại chỗ chờ sao? Ông lại dám chạy đi lung tung? Làm thằng ba như tôi sợ tới suýt mắc bệnh mất trí tuổi già!”

“Vl đừng nói nữa,” Vệ Đông xua tay, “lúc nãy tôi sợ tới suýt mắc bệnh bại liệt tuổi trẻ đây này!”

Sau đó cậu ta kể đầu đuôi cho Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên nghe.

Hóa ra vừa rồi cậu ta đột nhiên muốn đi đại tiện, định tìm chỗ vắng người để giải quyết, vòng tới vòng lui lại thấy mấy người Chu Bân lén lút đi tới đài thiên táng.

Vệ Đông cảm thấy mấy người này đang tìm đường chết, để tránh bị liên lụy thì vội vàng tìm chỗ khuất để trốn.

Chưa trốn được bao lâu đã nghe tiếng Chu Bân hô to gọi nhỏ từ đài thiên táng, chỉ một hai phút sau đã thấy Chu Bân chạy vọt ra, phía sau còn dẫn theo mấy người trên đài thiên táng.

Vệ Đông sợ bị mấy người kia phát hiện nên không dám ở lại nữa, vội vàng chạy về, nhưng khi nhìn tới đài thiên táng phía xa xa lại thấy mấy người Sa Liễu, chú Cảnh hùng hục kéo cái xác tan tác đi, mấy bộ phận không tiện cầm còn ôm vào trong lòng.

“Tôi thấy bọn họ bị điên rồi,” Vệ Đông nói, “tôi sợ không dám bắt chuyện với bọn họ luôn, cuống cuồng chạy về.”

“Bọn họ dùng kế điệu hổ ly sơn, mục đích là để lấy cái xác kia.” Kha Tầm cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhìn về phía Mục Dịch Nhiên, “Bọn họ muốn làm gì?”

Mục Dịch Nhiên giật giật khóe môi, nở một nụ cười không hề có ý cười: “Thu thập đồ cúng và pháp khí.”

Kha Tầm vội hỏi: “Vậy chúng ta thì sao, còn tìm pháp khí không?”

“Cậu muốn tìm thì cứ tìm.” Mục Dịch Nhiên liếc cậu một cái, cất bước rời đi.

“Tới giờ rồi còn chia anh với tôi,” Kha Tầm đi theo sau, “anh tìm thì tôi tìm, anh không tìm tôi cũng không tìm, đừng khách sáo.”

Vệ Đông đi sau cùng: … không nhìn nổi.

Lúc quay trở lại lều lớn thì sắc trời đã sắp đen, đám người Chu Bân tới sau ba người Kha Tầm chừng mười phút, sắc mặt từng người đều có chút mỏi mệt và khó coi, nhưng về tinh thần lại thoáng phấn khích.

Ăn xong cơm chiều, người đàn ông trung niên lại tiếp tục bố trí lều như thường lệ: “Đêm nay cứ ba người một lều, cần hai nam một nữ, nhớ kỹ, trong mỗi lều nhất định phải có ba người, hai nam một nữ.”

Mọi người nghe vậy thì đều giật thót.

Trước mắt hiện có mười một người, nam có Kha Tầm, Mục Dịch Nhiên, Vệ Đông, Tần Tứ, Chu Bân, cha Cảnh, đứa con nhà họ Cảnh, bảy người.

Nữ thì có mẹ Cảnh, Triệu Đan, Sa Liễu và Lý Tử Linh, bốn người.

Nếu chia mỗi lều hai nam một nữ thì sẽ có một nam một nữ bị dư ra, không thể thỏa mãn điều kiện.

Ba người nhà họ Cảnh ôm chặt lấy nhau, đêm này bọn họ đã chắc suất “được tha”.

Chu Bân nắm chặt lấy tay Triệu Đan, chỉ vào Tần Tứ: “Bác sĩ Tần chung nhóm với chúng tôi.”

Tất nhiên là Tần Tứ sẽ không từ chối, dư lại chỉ còn ba người Kha Tầm và hai cô gái Sa Liễu Lý Tử Linh.

Vệ Đông trắng nhợt cả mặt nhìn Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên.

Cậu ta không thể ngờ được chiếc rìu vận mệnh cứ thế giáng xuống đầu của mình và anh em tốt.

Cậu ta biết Kha Tầm có tình cảm với Mục Dịch Nhiên, cũng biết Kha Tầm không phải người trọng sắc khinh bạn, nhưng quy tắc đặt ra chỉ cho hai trong ba người bọn họ có được đường sống, mọi lựa chọn đều là tàn nhẫn, quá thảm thiết.

Không chờ Kha Tầm nói chuyện, Lý Tử Linh đã hét toáng lên rồi lao về phía Mục Dịch Nhiên, quỳ sụp trước mặt hắn dập đầu lia lịa, nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt vài ngày không rửa thành một đường lem nhem: “Anh ơi em van xin anh, xin anh chung tổ với em đi, em không muốn chết, anh bảo em làm gì em cũng làm, cầu xin anh chọn em đi, chọn em đi…”

Vừa nói vừa dịch qua Kha Tầm đang đứng cạnh Mục Dịch Nhiên: “Anh ơi xin anh, anh bảo em làm gì em cũng làm, thật đấy, làm gì cũng được, chỉ xin hai anh chịu chung nhóm với em, xin các anh…”

Sa Liễu mặt mũi tái nhợt đứng im tại chỗ, mãi đến khi Lý Tử Linh khóc khàn cả cổ thì Sa Liễu mới nâng đôi mắt đã mất tiêu điểm nhìn Kha Tầm: “Trong ba người cũng sẽ có một người phải chết, nghĩ được chưa, chọn… ai?”

Ánh mắt mọi người bỗng tập trung hết lên mặt Kha Tầm.

Lúc này không ai phát hiện, rõ ràng trong lòng mọi người Mục Dịch Nhiên mới là người quan trọng nhất, nhưng mỗi khi phải lựa chọn thì mọi người lại tìm đáp án từ Kha Tầm như một thói quen.

Kha Tầm lại nhìn về phía Tần Tứ: “Bác sĩ Tần, tôi có một vấn đề muốn hỏi, có thể qua kia nói chuyện chút không.”

Hai người đi ra khỏi lều một lát sau mới quay lại, Lý Tử Linh vẫn đang gào khóc, Vệ Đông và Sa Liễu thì mất hồn mất vía, những người còn lại đều im lặng.

“Chọn xong chưa? Không còn thời gian nữa đâu, chúng tôi phải trở về lều.” Chu Bân nói với Kha Tầm.

“Chọn xong rồi.” Kha Tầm nói.

Ánh mắt mọi người lại tập trung về phía cậu, thấy cậu nhìn về phía Mục Dịch Nhiên: “Nhờ anh một việc,” chỉ vào Vệ Đông, “đánh ngất Đông tử đi.”

Vệ Đông ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Mục Dịch Nhiên hơi gật đầu rồi đi về phía cậu ta, “Chờ –” còn chưa nói hết câu đã bị Mục Dịch Nhiên bóp lấy sau cổ, chưa tới hai giây, trước mắt đã tối sầm, ngã xuống đất ngất đi.

Mọi người kinh ngạc, nhưng không phải kinh ngạc vì Mục Dịch Nhiên bóp ngất Vệ Đông, bọn họ kinh ngạc vì ngay khi Mục Dịch Nhiên đi về phía Vệ Đông thì Kha Tầm cũng đi ngay theo sau hắn, lúc Vệ Đông ngất đi thì Kha Tầm cũng nâng tay bổ một cái không nặng không nhẹ lên gáy Mục Dịch Nhiên.

Mục Dịch Nhiên khó khăn nghiêng đầu, mày cau chặt, ánh mắt nhìn Kha Tầm chứa bực tức, khó hiểu và một thứ cảm xúc khó nói, một giây sau liền ngã xuống.

Kha Tầm vươn tay đỡ lấy hắn rồi khiêng lên vai, tay còn lại thì túm quần áo Vệ Đông đã ngất trên mặt đất xách lên, quay đầu lại cười với Sa Liễu: “Hai cô quyết định xong thì tới lều tìm chúng tôi, thời gian không còn nhiều nữa.”

Sau đó một khiêng một kéo ra khỏi lều lớn.

Tần Tứ nhìn bóng lưng Kha Tầm với ánh mắt phức tạp.

Chém sau gáy một người là động tác rất nguy hiểm, nhẹ quá thì không có tác dụng, nặng quá thì có thể tàn phế hoặc chết người, xác suất để chém ngất rất thấp, càng đừng nói tới việc anh chỉ mới dạy cách thức, vị trí và mô tả đại khái về lượng sức cần dùng.

Người này thật đúng là liều lĩnh, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không chút do dự, nói là làm.

Nhưng cậu cũng là một… thiên tài, có thể khống chế và nắm bắt rất chuẩn sức lực trên cơ thể.

Tần Tứ đi theo Chu Bân Triệu Đan rời khỏi lều lớn, ba người nhà họ Cảnh cũng đi về lều nhà mình, trong lều lớn chỉ còn lại đôi bạn học kiêm bạn thân Lý Tử Linh và Sa Liễu.

Kha Tầm đặt Mục Dịch Nhiên và Vệ Đông nằm song song trong lều, sau đó cúi đầu nhìn lông mày vẫn đang nhíu chặt của Mục Dịch Nhiên, nhìn trong chốc lát mới vươn tay dãn mày hắn ra, cười một tiếng: “Sao nào, chưa thấy ai ngu ngốc như tôi đúng không? Tôi cũng phải bất ngờ đấy, lúc ba tôi cứu người xong lại bỏ mạng ở đấy tôi còn mắng ông ấy là lão ngu ngốc, không ngờ thuộc tính ngu ngốc này còn mẹ nó di truyền.”

Càng nói âm thanh càng bé dần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một điểm hư vô, một lúc sau mới nhẹ giọng nói một câu: “Tôi không muốn để cha tôi phải mất mặt vì tôi.”

Kha Tầm quay về lều của mình, rút từ trong lòng ngực ra cục đá có cạnh bên sắc bén lúc trước nhặt được, nắm chặt trong lòng bàn tay, hai tay gối sau đầu nằm xuống.

Suy nghĩ vừa rành mạch lại vừa hỗn loạn, tâm trạng vừa căng thẳng lại vừa bình tĩnh, lúc thì hối hận lúc lại chẳng muốn đếm xỉa tới, loanh quanh luẩn quẩn.

Cứ hỗn loạn như vậy không biết qua bao lâu, thoáng nghe có tiếng bước chân loạng choạng từ lều lớn chạy ra, chạy thẳng tới lều của Vệ Đông và Mục Dịch Nhiên.

Sa Liễu và Lý Tử Linh, không biết còn lại ai.

Nhưng mãi một lúc lâu vẫn không thấy người còn lại tới tìm cậu, có thể là vì biết dù có chung lều với cậu thì cũng vẫn không thỏa mãn điều kiện nhân số, kiểu gì cũng không thoát được nên quyết định ở lại lều lớn luôn.

Đương nhiên còn một khả năng nữa, người còn lại đã chẳng còn mạng mà chạy tới đây.

Sắc trời tối dần, núi tuyết trắng bệch, bóng đen khổng lồ từ không trung chảy xuống, tám cánh tay dữ tợn vặn vẹo như rắn.

Kha Tầm nắm chặt cục đá kề ngang yết hầu, ánh mắt nhìn chằm chằm đỉnh lều.

Đỉnh lều nho nhỏ lúc này lại trở nên trống trải, chỉ có một mình cậu, cô đơn, nhỏ bé, bất lực.

Bóng đen khổng lồ đi qua lều của nhà họ Cảnh, đi qua lều của Vệ Đông và Mục Dịch Nhiên, dừng lại bên cạnh lều cậu.

Bóng đen phủ xuống kề sát lều.

Kha Tầm cảm thấy lớp da ở đỉnh lều như mỏng đi, trong suốt như có thể thấy rõ khuôn mặt của bóng đen khổng lồ đang áp sát. Mặt mày nó dữ tợn, ánh mắt to đùng khẽ chớp, quan sát mọi thứ trong lều vải.

Kha Tầm nhìn nó chằm chằm, đá trong tay kề sát lên thịt.

Đỉnh lều như càng ngày càng mỏng, khuôn mặt của bóng đen khổng lồ càng thêm rõ ràng, đen kịt như yêu quái đá, ánh mắt màu đỏ to đùng lồi ra ngoài, trong cái mồm to như chậu máu lộ ra bốn chiếc răng nanh, chậm rãi kề xuống, cắm xuống sắp đâm thủng lều, cái lưỡi dài đỏ lòm cuộn lại lắc lắc, nôn nóng muốn cuốn nhân loại nhỏ bé trong lều kia vào mồm.

Tới rồi, phải kết thúc thôi.

Kha Tầm ấn cục đá trong tay xuống, đau đớn khi cắt qua da mỏng, lúc này tất cả sợ hãi, hối hận, không cam lòng và oán trách đột nhiên biến mất sạch.

Thậm chí cậu còn thấy hơi buồn cười.

Cái thứ trên đầu này chính là thần của một vài giáo phái? Tín ngưỡng?

Tin nó để làm gì? Có thể giúp con người trẻ mãi không già sao? Hay có thể giúp của cải dồi dào? Có thể làm máu mủ ruột thịt không chia cách, không cách biệt âm dương sao?

Nếu có thể thì cậu cũng tin nó.

Nhưng nó không thể. Vậy chẳng thà cậu tin chính bản thân mình, tin vào tự do, tin vào bản tính, tin vào con tim, tin là vui buồn do mình.

Kha Tầm giơ ngón giữa với đỉnh lều, tay còn lại đè mạnh cục đá lên động mạch chủ ở cổ.

Lời tác giả:

Kha Tầm: Cha, con trai chuẩn bị xuống với mọi người đây, moah moah

Cha Kha: Cút! Tao với mẹ mày mới tận hưởng mấy tháng cuộc sống chỉ có hai người, thằng nhãi con chết tiệt tránh xa ra!

Kha Tầm: … Rốt cuộc con có phải con ruột của cha mẹ không vậy?

Cha Kha: Không phải. Không hề. Đừng có nhận bừa.

Kha Tầm: …

Kha Tầm: [Chứng nhận con rơi. jpg]Hết chương 13.