Nhưng không biết là do ăn quá no hay là do ngồi quá lâu, lúc đứng dậy đột nhiên chân trái hắn đau nhói.
Cũng may hắn kịp thời lấy tay bám vào bàn, lại dựa vào người Chu Nguyên.
Khương Nhiên cũng đã ăn gần hết, thấy hắn như vậy, nàng vội vàng nhận lấy cái chén: “Vẫn để ta mang đi thì hơn.”
“Ừm.”
Không để ý ánh mắt khác thường của ba thằng nhóc, Chu Thành An trực tiếp đồng ý.
Nghĩ đến điều gì đó, hắn lại nói: “Chân của ta sẽ tốt hơn, trong nhà cũng sẽ có tiền, Niệm Niệm lại không khỏe, hay mời Từ đại phu tới xem bệnh cho con bé?”
Hắn nói xong lại thầm thấy kinh ngạc, thế mà hắn lại nói ra câu này với giọng điệu thương lượng.
Nhưng rất nhanh hắn đã nhớ tới một chuyện khác, có lẽ, không cần lãng phí tiền đi mời đại phu, thật ra thì...
Nghĩ đến đây, hắn nhìn về phía nàng như muốn hỏi, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Cũng không thể nói, ta đã biết chỉ cần ngươi thổi khí sẽ chữa được bệnh, ngươi đi truyền vài hơi cho Niệm Niệm đi?
Chờ một chút, nàng có thể thổi khí trị bệnh, truyền cho mình với Niệm Niệm thì không sao, nhưng nếu để những người khác biết, lỡ là nam nhân…
Đột nhiên hắn không dám nghĩ tiếp nữa.
Nhớ tới dáng vẻ ngốc nghếch ngây thơ của nàng hôm qua, hắn hơi lo lắng, có phải nên tìm cơ hội nói cho nàng biết một ít chuyện về nữ đức hay không?
Trong lúc hắn do dự, Khương Nhiên đã bưng chén mì của Chu Niệm rời đi.
Sau khi thấy nàng đi ra khỏi bếp rồi, đám nhóc mới vội vàng kéo cha lại, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Cha, cha điên rồi sao? Sao cha dám để nàng đi gặp riêng Niệm Niệm.”
“Không được, con phải đi theo nhìn xem.” Chu Tham lại muốn đứng dậy đi theo phía sau nàng.
Nhưng bị Chu Thành An giữ chặt: “Nàng không dám.”
“Cái gì?” Đám nhóc đồng loạt tỏ vẻ không hiểu.
Vì thế, Chu Thành An lại nói tới phát hiện của mình cho đám nhóc.
Chỉ cần nàng làm chuyện ác, ông trời sẽ hạ sấm sét. Mặt khác, hắn còn nói cả chuyện hắn nghi ngờ Khương Nhiên không phải độc phụ kia.
Đám nhóc choáng váng, nóc nhà bị thủng là do ông trời trừng phạt kế mẫu chứ không phải do phụ thân với kế mẫu thiên lôi câu địa hỏa tạo ra?
Suy nghĩ lại một lần, cộng thêm mấy lời dạy dỗ tận tình và nghiêm khắc của cha, bọn chúng lại tin tưởng cha mình.
Chỉ là bọn chúng có hơi tiếc nuối, thì ra cha còn chưa thiên lôi câu địa hỏa với kế mẫu!
Uổng công bọn hắn vì cha mà vui vẻ một hồi!
Nhưng bọn hắn vẫn cảm thấy vui vẻ, nếu là vậy thật thì tốt quá rồi, như vậy bọn chúng lại có thêm một ông trời quản kế mẫu giúp bọn chúng, cha bọn chúng cũng có một nương tử không dám làm việc ác nữa.
Cuối cùng bọn chúng cũng hiểu được vì sao sau khi kế mẫu trở về lại như biến thành một người khác, nhưng sao lúc sáng sớm ngủ dậy, cha lại thần thái sáng láng như vậy?
“Cha đã nói rồi, không có! Nếu còn dám nghĩ lung tung, cha sẽ đánh các con!”
…