Mẹ Kế Xuyên Không Mang Theo Hệ Thống Giúp Đám Nhóc Nghịch Thiên Cải Mệnh

Chương 8: Xác Chết Vùng Dậy

Mà ở trong nhà, cả nhà họ Chu co rúm lại ôm nhau, vây quanh Chu Thành An.

“Cha, làm sao bây giờ? Sao người Khương gia lại tới nhanh như vậy?”

Nghe giọng nói này rất giống với giọng của Khương thị, tám chín phần mười là tỷ tỷ Khương Hân vừa xấu vừa già còn không gả được của Khương thị.

Người ta đều nói cô nương quá tuổi mà chưa chồng sẽ đối đãi không tốt với gia đình, Khương Hân này mỗi lần đến Chu gia thì chắc chắn là không có chuyện tốt.

Nếu không phải do nàng xúi giục, Khương Nhiên sẽ không đối xử tệ bạc với những đứa trẻ này như vậy.

Cho nên mấy đứa nhỏ nhà họ Chu vừa hận vừa sợ Khương Hân, cảm thấy nàng còn đáng sợ hơn yêu quái ăn thịt người, cũng đáng hận hơn cả nó.

“Đừng sợ, các con đi vào nhà, cha cũng muốn xem rốt cuộc bọn họ định làm gì.”

“Bây giờ nhà ta cũng không còn lại cái gì, chẳng lẽ còn muốn phá cả cái nhà này đi, ăn tươi cái thân thể tàn phế này của ta hay sao?”

Chu Thành An cũng nổi giận, trước đây hắn cũng từng là thợ săn nổi tiếng mười dặm tám xã, dựa vào việc săn bắn để nuôi sống cả nhà, ngày tháng cũng trôi qua êm ấm, nhưng bây giờ, lại bị một nhà vô lại ức hϊếp thành như vậy.

“Không, cha, cha đừng đi, họ sẽ gϊếŧ cha mất.”

Chu Nguyên và Chu Du vội vàng tiến lên giữ chặt Chu Thành An, Chu Tham thì nhân cơ hội đi vào phòng bếp cầm dao nhà bếp lao ra ngoài viện.

Hắn nhỏ tuổi nhất, cũng đang tuổi liều lĩnh nhất. Hắn nghĩ kĩ rồi, nếu Khương gia dám đánh người, hắn sẽ liều mạng với người Khương gia, cùng lắm thì hai mươi năm sau lại là hảo hán.

Nhưng dù sao thì tuổi hắn vẫn còn nhỏ, cho dù đã tự cổ vũ cho mình nhiều lần nhưng nhớ tới người Khương gia ngang ngược không nói lý, hắn vẫn không khống chế được mà chân tay run rẩy.

Nhưng vẫn gắng gượng đi đến cửa viện.

Bên ngoài, Khương Nhiên đã hùng hùng hổ hổ rất lâu, nhưng mãi mà không thấy có người đến mở cửa.

Nàng giơ chân lên, dùng sức đạp một cái, cánh cửa đổ xuống đất.

Cũng không biết có phải do tâm trạng của nàng lúc này không tốt hay không, trong nháy mắt cửa đổ xuống, đột nhiên bầu trời vang lên một tiếng sấm, một tia chớp cắt ngang bầu trời đêm.

“Ngươi, ngươi ngươi, quỷ a...”

Chu Tham trợn mắt há hốc mồm, chỉ vào cây đuốc trước mắt, hét lên một tiếng, sau đó ngã xuống như cửa bị đổ.

Khương Nhiên nhìn cánh cửa cũ nát đạp vừa đạp đã đổ, tức giận bĩu môi một cái, sau đó sải bước đi vào.

Nàng đi tới trước mặt Chu Tham đang ngất xỉu, cúi đầu liếc mắt một cái, vừa lúc đối diện với đôi mắt mới mở ra của Chu Tham, dọa Chu Tham vừa mới tỉnh lại ngất xỉu.

“Này, này, ngươi hét cái gì, ai là quỷ?” Này, nhóc con, ngươi tỉnh lại cho ta!”

Khương Nhiên cảm thấy mình thật sự gặp quỷ, chờ một chút, nàng nhớ cả người mình đều đau đến muốn chết, ngẫm lại lúc mình bò ra, bên cạnh có mấy thứ đồ đen nhánh, chẳng lẽ nói…?