Sau một hồi trời đất quay cuồng, đau đớn trong dự đoán cũng không có buông xuống. Mạnh Dĩ Nhiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, đột nhiên phát hiện chính mình không biết lúc nào đã một lần nữa trở lại trong ngực Đồng Úc Vu.
Bên tai truyền đến một tiếng “phanh” vang lớn, kèm theo tiếng kêu thảm thiết của cậu bé. Mạnh Dĩ Nhiên quay đầu nhìn lại, phát hiện đối phương ngã chổng vó té nằm trên bãi cỏ cách đó không xa, giống như là bị ai đó đạp ra ngoài.
Đạp ra ngoài?
Ở đây chỉ có cô cùng Đồng Úc Vu, cô không làm gì cả, nhưng Đồng Úc Vu…… không phải Đồng Úc Vu đi đứng không tiện sao?
Con mèo nhỏ trắng ngơ ngác nhìn xuống, muốn đi nhìn hai chân của đối phương, nhưng đập vào mắt cũng chỉ có một mảnh váy màu vàng không hề gợn sóng. Khoảnh khắc tiếp theo, cô bị Đồng Úc Vu véo cái cằm, bị ép ngẩng đầu, bắt gặp cặp con ngươi màu tím lạnh lẽo.
Chủ nhân của con mắt màu tím có chút cúi người, giễu cợt nhưng có cảm giác áp bách mười phần nói với cô: “Thật sự là vô dụng, liền biết bỏ chạy.”
Mạnh Dĩ Nhiên kêu một tiếng "meo meo" yếu ớt, thẳng người lên, sẵn sàng bị mắng.
Nhưng Đồng Úc Vu lại không có tiếp tục, ngược lại buông tay gãi nhẹ vào gương mặt của cô, gãi đến Mạnh Dĩ Nhiên thoải mái đến tưởng ngáy ngủ.
Cô lại trầm giọng hỏi: “Chạy liền chạy, còn về tới làm gì?”
Mạnh Dĩ Nhiên “ngao ô ngao ô” đáp lại, cũng mặc kệ Đồng Úc Vu có thể nghe hiểu hay không, vội vàng bày tỏ sự lo lắng của mình.
Cô thực sự sợ hãi Đồng Úc Vu sẽ bị biếи ŧɦái dạy hư, càng sợ chính mình sau khi chạy trốn lưu lại Đồng Úc Vu một người sẽ bị kẻ xấu ức hϊếp. Đừng nhìn thằng nhãi chỉ có mười tuổi mà Đồng Úc Vu sắp trưởng thành, so sánh hai người với nhau thì Đồng Úc Vu ngồi trên xe lăn khẳng định bị thua thiệt!
Đồng Úc Vu thực sự đã cười, cong cong hốc mắt như chứa đυ.ng trăng tròn màu tím.
Cô không có lại răn dạy, dùng cánh tay ôm lấy Mạnh Dĩ Nhiên vào trong ngực.
Mạnh Dĩ Nhiên cảm thụ được sự mềm mại dưới đệm thịt, cả con mèo đều cứng đờ. Cô mềm mềm “meo meo” hai tiếng, không biết xấu hổ đem toàn bộ đầu đều vùi vào đi, hạnh phúc cọ cọ.
Cậu bé rốt cục hoãn lại tới, đứng lên chỉ chích: “Ngươi đá ta?! Ta muốn nói cho cha ta! Ngươi chờ…… Ngô ——”
Nói được nửa câu, âm thanh của cậu đột ngột dừng lại. Mạnh Dĩ Nhiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cậu nhóc đang lấy hai tay che cổ cùng ngực mình, cả khuôn mặt mập mạp đều nhíu chung một chỗ, ngã xuống đất lăn lộn đau đớn, giống như phát bệnh điên. Tiếng hú sắc bén ban đầu dường như bị chặn lại trong cổ họng, giọng nói được thay thế bằng một tiếng rên khàn khàn.
Mạnh Dĩ Nhiên giật nảy mình, còn đang suy đoán có phải đối phương bị đá ra bệnh vặt gì hay không, tầm mắt bỗng nhiên nâng lên.
Trong lúc lay động, cô kinh ngạc khi thấy Đồng Úc Vu lại có thể từ trên xe lăn đứng lên!
Cuốn sách đen nặng nề được để trên xe lăn, mở ra trang sách còn dừng lại ở bộ tranh minh hoạ kia. Từ xa nhìn vào, những đường chỉ đỏ tươi kỳ lạ trên cơ thể người phác họa thành một hình hoàn toàn cân xứng, ánh sáng máu lúc ẩn lúc hiện, tối tăm dự cảm có điều chẳng lành.
Nhưng Mạnh Dĩ Nhiên không có thời gian để ý đến chuyện khác, cô nghiêng đầu nhìn xuống, khi chiếc váy lắc lư, đôi giày đầu tròn không có một tia vết bẩn của Đồng Úc Vu nhẹ nhàng giống như đám mây, rủ xuống thế gian, lần thứ nhất nhiễm phải ô uế bùn đất.
Cô bước từng bước một, đi rất chậm, lại hết sức vững vàng.
Mạnh Dĩ Nhiên còn nhớ rõ trong tiểu thuyết, sau khi nam chính nhận biết Đồng Úc Vu, từng lời thề son sắt tìm phương pháp cho cô trị liệu hai chân của mình, nhưng vốn dĩ…… Chân của Đồng Úc Vu có thể đi đường sao?
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cô ngẩng đầu lên, lại thoáng nhìn xương quai xanh cùng cái cổ mảnh mai xinh đẹp của Đồng Úc Vu. Cơ thể mỏng manh của tiểu thư quý tộc được bao bọc dưới lớp váy cung đình phức tạp, trước ngực một mảnh nhỏ da thịt lộ ra bên ngoài bộc lộ trắng nõn, bởi vì thiếu khuyết huyết sắc lộ ra không quá khỏe mạnh. Khi chậm rãi di động, thân hình duyên dáng được phác hoạ ra bởi thắt lưng lúc ẩn lúc hiện, Mạnh Dĩ Nhiên đầu dựa vào bả vai đối phương, nhìn xuống tấm lưng một đường thẳng tắp, nhìn thấy vòng eo không đủ một nắm khi đang đi lại biên độ nhỏ lắc lư.
Thiếu nữ ở độ tuổi vừa trưởng thành, mảnh mai tôn quý tựa như hoa hướng dương trong nhà kính.
Trong thoáng chốc, Đồng Úc Vu đã đi tới bên cạnh cậu bé.
Cô dừng lại, cúi xuống ngồi xổm trên bãi cỏ, khom lưng quan sát tình hình của cậu bé. Chiếc váy vàng nhạt lơ lửng trên bãi cỏ, che toàn bộ phần dưới cơ thể của cô.
Mạnh Dĩ Nhiên vừa ở trong lòng cảm khái tiểu thư búp bê thật là một cô gái lương thiện biết quan tâm em trai, nhưng một giây sau đã thấy Đồng Úc Vu cầm mảnh sứ vỡ kia lên.
Mảnh sứ vỡ góc cạnh sắc bén đè lên cổ tay cậu bé, Đồng Úc Vu một điều khiển mảnh sứ vỡ tiến hành thiết cắt, một bên trong miệng thì thào: “Có chút cùn, cần cắt lâu một chút……” Cô biểu tình chuyên chú, tay nắm lấy mảnh sứ vỡ còn vững vàng hơn so với đồ tể quen cầm dao, máu chảy ngược dòng theo cạnh mảnh sứ vỡ hôn lên đầu ngón tay, cho da thịt vốn dĩ nhợt nhạt tăng thêm ba phần quyến rũ.
Nỗi sợ hãi hiện lên trong mắt cậu bé, mạnh mẽ gạt mở nguyên bản thống khổ chiếm cứ một vị trí. Máu đỏ chảy ra dọc theo những vết cắt trên cổ tay cậu, nhỏ xuống tiến trong bùn đất đen, nhiễm lên một mảnh dấu vết nhỏ sẫm màu. Cơ thể cậu không ngừng co giật, không biết lúc nào toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, Cả người run rẩy như bị lột trần ném vào động băng giữa trời đông lạnh giá tháng mười hai âm lịch.
Nhưng dù vậy, cậu vẫn như cũ không nhúc nhích nằm trên mặt đất, phối hợp đóng vai một con cừu non bị gϊếŧ thịt. Muốn nói sơ hở duy nhất, đại khái là những giọt nước mắt cuồn cuộn tràn ra từ hốc mắt đỏ hoe, giống mở cống đồng dạng đổ ập mà ra.
Đồng Úc Vu bị chuyện này làm cho phân tâm, xé khăn lụa ở trong ngực cậu bé che đến khuôn mặt tròn trịa bị mồ hôi nước mắt mơ hồ, giễu cợt một câu: “Thật sự là xấu xí, rõ ràng không có đau như vậy.”
Bất quá trong chớp mắt, trên cổ tay cậu bé liền xuất hiện một vết thương hình tam giác quỷ dị, rất giống in dấu lên đi hoa văn màu máu. Mùi máu tanh dùng nơi đây làm trung tâm tràn ngập ra, cho xung quanh khoác lên một tấm lưới màu đỏ. Nơi lưới máu bao phủ, rõ ràng là buổi chiều ấm áp, trong hoa viên hoa cỏ lại mệt mỏi vô lực, dường như bị cưỡng ép rút đi sức sống.
Mạnh Dĩ Nhiên nhận ra cái hình tam giác kia, giống hệt với hình khắc màu máu trên hình minh họa cơ thể người.
Trong thời gian vài giây, cô đều là không nhúc nhích. Cũng không phải là cô không muốn nhúc nhích, mà là đầu óc cô trống rỗng, căn bản là không có cách lý giải sự tình phát sinh trước mắt. Khi định thần lại, cô phát ra tru lên một tiếng bén nhọn, tứ chi như nhũn ra theo trong ngực Đồng Úc Vu rơi xuống. Sau khi rơi trên mặt đất, cô có trong nháy mắt mê mang, nhưng vẫn còn nhớ rõ muốn rời xa tiểu thư búp bê làm cho cô cảm thấy xa lạ này, liền lảo đảo chạy trốn đến phía xa.
Chờ kéo ra một đoạn khoảng cách an toàn sau, cô quay người nhìn lại, Đồng Úc Vu đang cầm mảnh sứ vỡ dính máu kia, đôi mắt màu tím sâu thẳm cũng đang nhìn cô.
Thường thì khi nhìn nhau, Mạnh Dĩ Nhiên kiểu gì cũng sẽ bị vẻ đẹp của đối phương hớp hồn ngay lập tức, nhưng lần này, có thể là máu tươi thực sự quá chướng mắt, cô chỉ cảm thấy như có hạt cát bay vào mắt. Trong nháy mắt, khuôn mặt thanh tú của Đồng Úc Vu càng lúc càng mờ mịt trong tầm mắt của cô.
Đồng Úc Vu cau lại lông mày, có chút cúi người vươn ra bàn tay sạch sẽ kia về phía cô, lần đầu tiên gọi cô bằng giọng ra lệnh: “Trở về.”
Mạnh Dĩ Nhiên vô ý thức giơ chân lên, lại phát giác thân thể của mình thân thể cũng đang run rẩy không ngừng, thiếu chút nữa ngã sấp xuống ngay khi đệm chân vừa tiếp xúc mặt đất.
Con mèo nhỏ màu trắng dứt khoát thả lỏng nằm sấp xuống đất, đã không có tiếp tục chạy trốn, cũng không dám trở lại bên người Đồng Úc Vu. Thân ảnh của Đồng Úc Vu hiện lên trong ánh mắt ướŧ áŧ của cô, như gần như xa.
Đồng Úc Vu dừng lại mọi động tác, yên lặng nhìn xem cô.
Trong khu vườn sáng sủa, tiểu thư xinh đẹp quý tộc cùng con mèo trắng cưng quý hiếm cách nhau chừng hai ba mét khoảng cách xa xa nhìn nhau, xem nhẹ máu tươi tràn lan dưới chân tiểu thư quý tộc, cảnh tượng đẹp đến nao lòng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lâu đến cậu bé nằm rạp trên mặt đất ngất đi không có động tĩnh, tiểu thư quý tộc trẻ tuổi mới yếu ớt thở dài. Cô một lần nữa đứng lên, đem mảnh sứ vỡ ném xuống đất, thuận tay vung đi đầu ngón tay vết máu. Tiếp lấy, cô đi đến bên người Mạnh Dĩ Nhiên, cúi người ôm cô từ dưới đất lên, treo ở trên cánh tay.
Mạnh Dĩ Nhiên có chút lạnh, cả người yếu ớt phát ra vài tiếng "meo ô", chịu đựng run rẩy cố gắng ghé sát thân thể của mình vào người Đồng Úc Vu, tìm kiếm nhiệt độ cơ thể mỏng manh của đối phương.
Đồng Úc Vu một chút một chút, dịu dàng vuốt ve cô, chỉ nói thầm ra một câu “nhát gan quỷ”, liền một lần nữa trầm mặc xuống.
Cô mang theo mèo trắng nhỏ trở lại xe lăn, khép quyển sách đen kia lại, đặt vào bên cạnh tay cầm, ngồi lên xe lăn mang theo Mạnh Dĩ Nhiên rời đi.
Đến gần cổng lớn thành bảo, các cô bắt gặp Jenny đang phơi đệm chăn, Jenny hơi kinh ngạc khi trông thấy Đồng Úc Vu, dò hỏi: “Tiểu thư? Sớm như vậy liền phải đi trở về phòng sao?” Cô ấy ngẩng đầu lên cảm thụ ánh mặt trời: “Thời tiết rất tốt, tại sao không chơi trong vườn hoa lâu một lúc?”
Đồng Úc Vu một tay gõ nhẹ vào quyển sách đen, một cái tay khác nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa Mạnh Dĩ Nhiên, nghe vậy nhàn nhạt trả lời một câu: “Thật nhàm chán.”
Jenny không có hỏi nhiều, đem công tác giao cho hầu gái khác, tri kỷ tiến lên, đẩy xe lăn đưa các cô trở về phòng sách.
Lúc tối muộn, trong thành bảo xuất hiện một tiểu sóng hỗn loạn, Mạnh Dĩ Nhiên nghe được động tĩnh Đồng Nhâm Thần tưởng xông vào phòng ngủ của Đồng Úc Vu nhưng bị ngăn lại. Quản gia đến bẩm báo, nói vị khách nhân nhỏ tuổi kia bị kẻ gian công kích bất ngờ, bởi vì mất máu quá nhiều té xỉu ở góc vườn hoa. Bác sĩ trong thành bảo đã đi xem qua, nhưng so với vết thương trên người, thì cậu bé giống như chịu tổn thương tâm lý càng lớn, cuộn tròn trên giường và la hét thầm sau khi tỉnh lại, không được bất luận kẻ nào tới gần, kể cả cha của cậu.
“Thật đáng tiếc.” Dưới ánh nến, Đồng Úc Vu khép sách lại, trên mặt biểu tình rất nhạt nhẽo.
Cô nói: “Hôm nay quá muộn, ta ngày mai lại đi thăm em ấy.”
Quản gia thấp giọng đáp “tốt”.
Sau khi anh rời đi, hầu gái Jenny nghĩ mà sợ vỗ ngực một cái, nhắc tới Đồng Úc Vu buổi chiều cũng ở vườn hoa, còn may không có gặp gỡ nguy hiểm, còn nói nhất định phải tăng cường phòng ngự, tránh cho kẻ có ý đồ xấu làm tổn thương tới tiểu chủ nhân tôn quý trong thành bảo.
Mạnh Dĩ Nhiên run run lỗ tai, giả vờ chuyên chú vào món đồ chơi mài răng bên cạnh móng vuốt của mình. Đồng Úc Vu nhếch nhẹ khóe môi, phụ họa đối phương “ân” một tiếng.