Tên tử tù này tên là Điêu Trạch Bưu, là một tên trùm xã hội đen độc ác, trước khi bị bắt đã hãʍ Ꮒϊếp và gϊếŧ rất nhiều cô gái trẻ.
Theo lí mà nói, Điêu Trạch Bưu sẽ bị xử tử vào ngày mốt, nhưng hắn ta vẫn giữ thái độ thờ ơ, như thể thứ chờ đợi hắn ta không phải là cái chết, mà là một cuộc sống hạnh phúc khác vậy.
Vốn dĩ hầu như tất cả mọi người trong nhà tù này đều sợ Điêu Trạch Bưu, suy cho cùng thì rất ít người dám nhìn thẳng vào mắt hắn ta quá ba giây, có vẻ như chỉ cần mất hơn ba giây, họ sẽ bị chấn kinh hồn lìa phách lạc vậy.
Có một số người là trời sinh tướng mạo dữ tợn khiến người ta sợ hãi, và Điêu Trạch Bưu là loại người như vậy, mà còn là một kẻ đứng đầu.
Nhưng Tô Mộng Đình, người đang tuyệt vọng và suy sụp đến cùng cực, dường như lúc này cô không sợ hãi điều gì.
Sau khi bước vào phòng giam đơn của Điêu Trạch Bưu, cô không những không sợ hãi vì đã quấy rầy giấc ngủ của người khác mà cô còn trực tiếp khóa cửa phòng giam, đối mặt với Điêu Trạch Bưu nói: “Chú, có thể thao tôi được không?”
Trong phòng giam có một tia sáng yếu ớt, Điêu Trạch Bưu vốn đã quen với nơi này, thị giác sớm đã thích ứng. Trong bóng tối, hắn ta nhìn thấy rõ ràng vẻ ngoài ngây thơ của Tô Mộng Đình, với mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa đơn giản, rõ ràng là độ tuổi đương tỏa nắng, nhưng khuôn mặt lại đầy vẻ u buồn, không biết đã bị bắt nạt như thế nào.
“Tô Mộng Đình, cảnh hoa phải không?” Điêu Trạch Bưu nhàn nhạt hỏi một câu.
Việc bị người ta trực tiếp đặt tên đặt biệt danh cho cô khiến Tô Mộng Đình choáng váng một lúc, nhưng nghĩ đến danh tiếng của cô trong nhà tù nam này, không có gì ngạc nhiên khi hắn ta biết về cô.
Nhưng phòng giam này là phòng giam của tử tù, lại không cùng một khu với những phòng giam khác, làm sao hắn ta có thể nắm rõ được như vậy?
Nhưng Tô Mộng Đình không buồn nghĩ nhiều, cô chỉ nhàn nhạt lặp lại câu nói: “Chú ơi, chú có thể thao tôi được không?”
Lời nói nhẹ nhàng nũng nịu dường như là một sợi lông vũ phất qua trái tim của Điêu Trạch Bưu, hắn ta lập tức trở nên thích thú, không chỉ lộc cộc ngồi dậy, mà còn trực tiếp bước về phía Tô Mộng Đình.
Tiếng bước chân của Điêu Trạch Bưu nghe có vài phần khiến người ta kinh hãi, nhưng lúc này Tô Mộng Đình không hề sợ hãi, thay vào đó cô mở đôi mắt ướŧ áŧ nhìn thẳng vào hắn ta: “Chú ơi, chú có muốn thao tôi không?”
Điêu Trạch Bưu không đáp lại.
"Chú ơi, chú có muốn thao tôi không?..."
Tô Mộng Đình hỏi lại một câu, vẻ mặt buồn bã khiến cô càng thêm đáng thương.
Điêu Trạch Bưu càng ngày càng thích thú, trong lòng thầm hỏi rốt cuộc Cảnh hoa muốn làm cái gì, chẳng lẽ là thật muốn bị thao sao? Nhưng không phải chứ, điều gì đã thu hút cô đến với một tử tù sắp nhận án tử hình? Hay cô chỉ đang chìm đắm trong trụy lạc và muốn thử cảm giác được mình thao? Hay là, cô nghe nói rằng côn ŧᏂịŧ của hắn ta rất lớn chăng?
“Nếu cô muốn bị tôi thao thì có phải cô cũng nên làm chút gì đi chứ?”
Điêu Trạch Bưu đột nhiên tựa tiếu phi tiếu mở miệng, vẻ lạnh lùng toát ra từ toàn thân, nếu là người khác, hầu như không ai không sợ hãi, còn hắn thì tướng mạo cực kì dữ tợn hung ác, gây ra nhiều vụ án mạng như vậy, không người bình thường nào dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn như thế này.
Hành động của Tô Mộng Đình hôm nay giống như đang liếʍ máu trên đầu mũi dao vậy, nhưng cô không những không sợ mà còn nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Chú ơi, tôi sẽ làm tốt.”
Tô Mộng Đình nói, rồi đặt tay Điêu Trạch Bưu lên ngực của mình. Ngực của cô to đến mức dù có mặc đồng phục cảnh sát, thì Điêu Trạch Bưu - người đã kinh qua biết bao chốn gió trăng vẫn có thể nhìn thấy. Tay hắn ta đặt lên nó, ngay lập tức nhận ra bộ ngực của đối phương mềm mại đến thế nào.
“Chỉ vậy thôi sao?” Điêu Trạch Bưu chế nhạo nói.
Tô Mộng Đình nhắm mắt lại, nhàn nhạt lắc lắc đầu, sau đó trực tiếp vươn tay sờ sờ đũng quần của Điêu Trạch Bưu, bàn tay mềm mại mềm mại mang theo vài ý thăm dò, nhưng cô nhanh chóng đi tới kéo quần tù nhân của Điêu Trạch Bưu, bộ dạng như thể muốn ngay lập tức kéo quần hắn ta xuống vậy.
Đến đây, Điêu Trạch Bưu mới biết rằng Cảnh hoa trước mặt mình là hoàn toàn nói thật.
Điêu Trạch Bưu nheo mắt, nhưng cũng tò mò không biết vị cảnh hoa này định giở trò gì, nhất là khi bắt gặp vẻ mặt buồn bã đó của cô, chắc hẳn cô đã bị ai đấy ăn hϊếp rồi, chậc chậc chậc, xem ra Lưu Lỗi, tên khốn quản ngục đó đang càng ngày chơi đùa càng quá đáng.