Tô Mộng Đình muốn được chuyển đến nhà tù nữ. Đương nhiên, không có cách nào để thực hiện điều đó.
Dù sao thì cũng có Lưu Lỗi ở đó, nhưng là một phụ nữ, theo lý mà nói cô sẽ không ở trong nhà tù nam.
Nhưng các mối quan hệ của Lưu Lỗi đã được thiết lập từ lâu, việc điều chuyển phạm nhân trong nhà tù này hoàn toàn là anh ta một tay che trời. Tô Mộng Đình vừa mới vào đây, có thể nói cô là một người nhẹ dạ cả tin, ngoài việc im lặng chịu đựng cũng không thể làm gì khác được.
Nhưng các xung đột rất nhanh đã leo thang.
Trong một lần tình cờ, Tô Mộng Đình biết được rằng đơn vị nơi bạn trai cô - Trác Lương Triết làm việc cũng có thêm các con đường thăng quan tiến chức, làm những công việc đặc thù và sẽ được hưởng một mức trợ cấp chi phí nhất định. Trong chuyên mục nghề nghiệp đặc thù, nghề quản ngục được đánh dấu rõ ràng.
Vì vậy, bạn trai của cô không muốn để chính mình từ chức, không phải vì lý do gì khác, mà chỉ đơn giản là muốn lợi dụng địa vị này để trục lợi cho bản thân anh ta? !
Hình như chính xác là như vậy, không có sai sót gì.
Nhưng không lâu sau cú đả kích này, Tô Mộng Đình nhìn qua điện thoại di động của bạn trai Trác Lương Triết của cô và nhìn thấy anh ta đang chơi trò ái muội với vài người phụ nữ.
Thậm chí còn có lần, bỗng dưng cô còn nhận được một cuộc điện thoại kɧıêυ ҡɧí©ɧ từ một người phụ nữ, nói cô hãy nhìn nhận thực tế cho rõ đi, đừng mãi bám riết không buông lấy Trác Lương Triết mà không chịu rời đi.
Điều phiền muộn nhất đối với Tô Mộng Đình đó là, cô nhanh chóng nhận ra rằng mình tháng này không có kinh, sau khi mua que thử thai thì phát hiện ra mình đã có thai.
Có thai?
Cô đang mang đứa con của ai chứ?
Đứa bé này Trác Lương Triết đương nhiên không cần, nhưng Tô Mộng Đình có muốn đi phá thai, Trác Lương Triết cũng sẽ không quan tâm, nói không phải loại của anh ta, anh ta không có nghĩa vụ phải lau mông cho người đàn ông khác cho sạch sẽ.
Nhưng phải biết rằng Tô Mộng Đình là một người mới bước vào chốn chức trường, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn trong sáng dễ thương, ngoài cái đó ra cô cũng không có tiền bạc gì. Hoặc có thể nói, cô vừa mới bắt đầu đi làm nhưng đến cả vay mượn tiền để phá thai cũng không thể. Nếu như vay mượn tiền trong nhà thì cô không có mặt mũi nào, suy cho cùng chính cô đã làm ra chuyện khiến bản thân không có mặt mũi nhìn người khác.
Bạn trai thì lừa dối và phản bội, cô thì bị bắt nạt và bị đùa giỡn ở nơi làm việc, và giờ cô lại đang mang thai một đứa con, khiến cho Tô Mộng Đình không thể chịu được cú đả kích nặng nề này.
Sự thật quá phũ phàng, vốn cho rằng bản thân có được mối tình tươi đẹp hóa ra tất cả chỉ là nói nhảm, đằng sau niềm hạnh phúc hóa ra toàn là những lời dối trá. Cô không có thân phận gì hay người hậu thuẫn ở nơi làm việc, cô nào có thể làm được gì ngoại trừ việc bị đùa giỡn và bị làm nhục.
Cảm thấy quá bất lực, Tô Mộng Đình thậm chí đã nghĩ đến việc tự tử.
Nhưng vẫn là rất không cam tâm, người làm tổn thương cô vẫn còn sống nghênh ngang thế đấy.
Hôm nay bạn trai lại về muộn, trên áo còn có vết son môi khác, nhưng vẫn không chịu chia tay cô, miệng thì nói như thể không có chuyện gì, thực tế lại quá tàn nhẫn, tất cả đều chỉ là để anh ta thăng chức mà thôi.
Hôm nay, Lưu Lỗi nhận được một khoản tiền từ các phạm nhân trong nhà tù để hối lộ cho anh ta, cái gọi là hối lộ này thực chất là nhờ Lưu Lỗi tìm cho họ gái điếm. Nghĩ đến ngày bị xâm phạm, bị hϊếp da^ʍ tập thể là do Lưu Lỗi cố ý sắp đặt, chẳng lẽ là vì Lưu Lỗi nhận tiền? Nghe nói, Lưu Lỗi đã mua một căn nhà trong khu đô thị,trả trước toàn bộ chi phí, còn được trang trí rất tinh xảo.
Mà bản thân cô, thậm chí tiền để phá thai còn không có, thậm chí đứa trẻ cô đang mang trong người có thể là của tù nhân trong nhà tù hoặc của Lưu Lỗi.
Tại sao bản thân cô luôn là người bị tổn thương, trong khi những người khác thì ung dung ngoài vòng pháp luật?
Đàn bà thì nhất định phải chịu tổn thương, phải mặc người xâu xé sao?
Rất không cam tâm, thực sự không cam tâm.
Trong một lần tình cờ, Tô Mộng Đình biết được người nào đó bị sẩy thai vì đang mang thai một đứa trẻ mà còn quan hệ tìиɧ ɖu͙©. Vậy cô cũng sẽ có thể… Hơn nữa, thân thể rách nát bẩn thỉu của cô có gì đáng tiếc, thà rằng cứ bị thao cho chết đi.
Trong dòng suy nghĩ hỗn loạn, Tô Mộng Đình gần như mất đi khả năng suy nghĩ bình thường, cô giống như một cô gái tuyệt vọng chỉ muốn chết, đêm hôm đó, cô vào phòng giam của một tên tử tù.