Vì sao lại nhắm vào cô? Tô Mộng Đình ngẩn người, chẳng lẽ là vì nguyên nhân đặc biệt nào đó sao?
Tô Mộng Đình nhìn anh ta bằng đôi mắt ươn ướt, dáng vẻ cực kỳ đau khổ, quả thực rất đáng thương.
Lưu Lỗi nghĩ đến chuyện phải đòi công bằng cho em gái của mình, nở một nụ cười dâʍ đãиɠ rồi mở miệng nói: “Không muốn tôi nhắm vào em thì nhanh chóng chia tay với bạn trai của em, nếu không thì lần sau tôi sẽ thao em lần nữa! Còn cho đám phạm nhân đó làm em một trận nữa!”
Tô Mộng Đình hoảng loạn run lên, từ từ đã, bạn trai của cô có liên quan gì đến chuyện cô bị bắt nạt? Hơn nữa với cơ thể đã bị vấy bẩn của cô bây giờ, chưa chắc cô và bạn trai đã ở bên nhau được, anh ta sẽ ghét bỏ cô…
Rõ ràng bạn trai đẹp như vậy, nhiều người theo đuổi như vậy, cô không muốn buông tay.
Khoan đã, chẳng lẽ vì vẻ tuấn tú đó nên anh ta đã trêu chọc đến ai rồi sao? Nhưng vì sao cô lại trở thành người bị hại? Người đàn ông này có quan hệ gì với bạn trai của cô?
Cuối cùng, đêm đó, sau khi Tô Mộng Đình về nhà, cô ngập ngừng nói lời chia tay với anh ta mà chỉ đổi lại được lời cự tuyệt.
Ban đầu Tô Mộng Đình còn tưởng rằng bạn trai quá yêu mình nên mới như vậy, ai ngờ mọi chuyện lại không như cô tưởng. Bạn trai vốn tuấn tú, dịu dàng nhanh chóng bày ra bộ mặt thứ hai.
Tô Mộng Đình nói với Trác Lương Triết về những gì mình đã trải qua, khóc lóc cực kỳ thương tâm. Cuối cùng cô thành thật nói mình thật sự không muốn chia tay, cô còn lên một kế hoạch hoàn hảo cho hai người trong tương lai, thậm chí còn tỏ vẻ tự hào trước mặt người ngoài.
Ai mà không thích cảnh đẹp ý vui chứ, đặc biệt là trong thời đại bây giờ.
Nhưng chuyện bị đám tội phạm và đồng nghiệp cưỡиɠ ɧϊếp trong ngục giam, Tô Mộng Đình thực sự không thể che giấu được, còn chưa nói đến chuyện cô và bạn trai đã ở chung.
Cơ thể lưu lại không ít vệt đỏ da^ʍ mỹ của những người đàn ông khác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm quan thị giác, Trác Lương Triết ngây ngẩn một lúc.
“Ông xã, em, em thật sự xin lỗi… hu hu… em sẽ đổi một công việc khác tốt hơn, nếu không thì sau này em không biết nên làm như thế nào nữa…” Tô Mộng Đình khóc đến mức toàn thân run lên, vẻ mặt đau khổ càng thêm động lòng người: “Hơn nữa, hơn nữa em không còn mặt mũi nào để ở bên cạnh anh nữa, em biết anh sẽ ghét bỏ em… hu hu… ông xã, xin lỗi… hức…”
Ngay lúc Tô Mộng Đình khóc đến mức tuyệt vọng, Trác Lương Triết nắm lấy bàn tay run rẩy của cô: “Tiểu Đình, em nói linh tinh gì vậy? Anh là bạn trai của em, cũng là người đàn ông sau này em sẽ gả cho, sao anh lại ghét bỏ em được?”
Không thể không nói, dáng vẻ Trác Lương Triết dịu dàng thư sinh ấy càng khiến cho người ta yêu thích hơn. Thế gian này làm gì có người đàn ông dịu dàng như vậy, điểm chết người chính là, anh ta thực sự rất đẹp.
“Ông xã, nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết, anh chỉ yêu em, cũng chỉ cưới mình em, đừng sợ… mọi chuyện đã qua rồi.” Trác Lương Triết nói, còn xoa đầu Tô Mộng Đình, vẻ mặt tràn đầy trìu mến khiến người ta không thể nhìn ra sự dối trá trong đó, khiến cho Tô Mộng Đình không hiểu sự đời chìm đắm trong đó.
“Ông xã, sao anh lại tốt như vậy chứ?... Hu hu…” Tô Mộng Đình vừa sụt sịt vừa nói, nước mắt lại rơi xuống.
Do dự một hồi, Tô Mộng Đình hỏi lại: “Ông xã, anh thật sự không chê em sao?... Hu hu… em, em đã bị vấy bẩn rồi… ưm…”
Gương mặt buồn rầu của Tô Mộng Đình càng khiến cô thêm quyến rũ, khuôn mặt nhỏ ửng hồng không biết vì căng thẳng hay vì sợ hãi, cái miệng nhỏ hơi chu lên, nước mắt rơi xuống khóe miệng khiến cô càng đáng yêu hơn. Mặc dù Trác Lương Triết không biết mình yêu cô sâu đậm bao nhiêu, nhưng trái tim cũng phải mềm nhũn.