*Cảnh hoa: hoa khôi cảnh sát.
Trong phòng giam u ám, Tô Mộng Đình khẩn trương tới mức dường như có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình, cô cẩn thận quan sát những tội phạm trong phòng giam.
Hầu hết những tên tội phạm này đều phạm tội ác tày trời, đương nhiên người phạm tội cưỡиɠ ɧϊếp chiếm đa số, nghĩ tới mình chỉ người thay thế tạm thời, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ tối nay là được, ngày mai có thể đổi quản ngục trại giam nữ thì cô lại càng thận trọng hơn, có thể nói, cô gần như nín thở và co rúm người lại vì sợ phạm nhân ở đây phát hiện ra mình là con gái.
Nhưng ai có thể ngờ rằng những phạm nhân bị giam giữ ở đây lại là những người vô cùng lão làng, chỉ cần nghe tiếng bước chân là có thể biết được giới tính của cô.
Trong phòng giam vốn đang rất yên tĩnh, Tô Mộng Đình đang đi qua thì bỗng nhiên có một bàn tay to duỗi ra, sau đó Tô Mộng Đình đã bị khống chế.
"A..." Tô Mộng Đình sợ hãi kêu lên, suýt nữa ngã xuống đất, theo bản năng muốn lấy súng ra nhưng lại nghe thấy tiếng lách cách, hóa ra là khẩu súng lục vốn đang ở bên eo cô đã bị ai tháo ra, hơn nữa còn đang ngắm thẳng vào cô.
Mà một bên cánh tay của cô đã bị một cánh tay khác siết chặt.
“Em gái nhỏ, nửa đêm nửa hôm sao lại tới kiểm tra?… Chẳng lẽ là vì tao bức ngứa nên tới đây tìm côn ŧᏂịŧ lớn ăn sao?" Một âm thanh đáng khinh đột nhiên vang lên bên tai Tô Mộng Đình, âm thanh hơi ghê tởm khiến Tô Mộng Đình buồn nôn.
Cả người Tô Mộng Đình không ngừng run lên, nhìn người đàn ông qua ánh đèn mờ ảo ở hành lang phòng giam, cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, cường tráng, trên mặt có một vết sẹo rất lớn, hắn ta đang mặc đồng phục của tù nhân, trông có hơi bẩn, không biết bao lâu rồi chưa thay.
Nghĩ đến việc quản ngục trước đó nói với cô rằng có rất nhiều tên tội phạm cưỡиɠ ɠiαи ác độc trong trại giam này, là kiểu mà quản ngục bình thường không dám đến gần, thậm chí bởi vì những người đó hoàn toàn không tuân theo kỷ luật nên mỗi ngày đều bị nhốt trong phòng giam, ngay cả thời gian ra hóng gió cũng không có.
Đương nhiên, kẻ phạm tội ác đáng sợ nhất còn không thích đổi bộ đồng phục tù nhân mới.
Vậy nên người trước mắt này chính là người đáng sợ nhất kia sao ?!
"Làm sao vậy? Em gái nhỏ, bị tôi nói đúng rồi sao?...có cần thúc thúc giúp em không??" Thấy Tô Mộng Đình không trả lời, Lưu Đại Thiên tiếp tục nói, thanh âm không che giấu được sự kích động, "Chậc chậc, tên tiểu tử Tiểu Lỗi kia đúng là nói lời giữ lời, lão tử nói muốn nữ nhân, cậu ta liền thật sự sắp xếp cho một cảnh hoa tới..."
Tô Mộng Đình sợ đến ngây người, Tiểu Lỗi? Lẽ nào chính là Lưu Lỗi! Bản thân cô bị sắp xếp tới đây cũng là do anh ta sắp xếp, rõ ràng anh ta đã đồng ý sẽ sắp xếp cô đến trại gian nữ mà, sao có thể...
"Tôi, tôi không phải cảnh hoa, tôi là đàn ông!” Tô Mộng Đình vội vàng mở miệng, nhưng vì sốt ruột nên đã quên thay đổi giọng, kết quả là cô vừa nói ra đã bị cánh tay hữu lực của Lưu Đại Thiên bắt lấy, sau đó còn bị đối phương liếʍ tai, cảm nhận được nước miếng của đối phương trên tai mình, cô ghê tởm tới mức toàn thân rùng mình, lại kêu lên một tiếng, "Ông, ông đừng chạm vào tôi! Hỗn đản!"
Lưu Đại Thiên cười dâʍ đãиɠ, dưới ánh đèn mờ ảo, hắn đã nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp và dịu dàng của Tô Mộng Đình, hơn nữa còn nhìn thấy bộ ngực cao ngất của cô, vẻ dâʍ đãиɠ trong mắt bày ra ngoài.
Lại nói tiếp, Lưu Đại Thiên đã ngồi tù hơn hai năm, bình thường cứ cách nửa tháng là hắn sẽ tiêu tiền để bên ngoài đưa kỹ nữ đến hầu hạ hắn, nhưng đáng tiếc là gần đây ngục giam đã đổi quản ngục trưởng nên không thể sắp xếp, khiến hắn nhịn đến khó chịu nên yêu cầu quản ngục ở đây sắp xếp một cảnh hoa đến, đương nhiên hắn còn yêu cầu vị cảnh hoa này phải trẻ tuổi xinh đẹp, tốt nhất là xử nữ vừa tốt nghiệp...
Có phải xử nữ hay không thì Lưu Lỗi không biết, nhưng Tô Mộng Đình đúng là vừa mới tốt nghiệp, nếu không việc cô đến đâu làm việc cũng sẽ không phụ thuộc vào anh ta.
Chậc chậc, tên tiểu tử Lưu Lỗi kia vậy mà lại làm được việc, hắn ta muốn cảnh hoa liền tìm cho một cảnh hoa hàng thật giá thật đến, hơn nữa còn trắng trẻo phấn nộn, một thân cảnh phục hấp dẫn, chậc chậc, quả thực là cực phẩm.