Thập Niên 80: Gả Cho Nam Chính

Chương 11: Xem Mắt 1

Nhạc Hỷ đang đi bộ trên đường, thưởng thức cảnh vật thành phố những năm tám mươi.

Đột nhiên, một người đàn ông trung bình tướng mạo bình thường xông đến trước mặt cô, không đợi cô phản ứng đã bắt đầu uỳnh uỳnh uỳnh như súng máy.

“Đồng chí Nhạc Hỷ, tôi nói với cô, nhà cô làm bộ làm tịch cũng được, quá quá đáng sẽ làm người kinh tởm, lần này chúng ta không tính, nhưng sau khi qua cửa cô phải nghe tôi điều khiển, không thể tùy tiện ra khỏi cửa nhà, tiền lương phúc lợi ngày tết nhớ phải nộp, phải biết hầu hạ bề trên, thân mật với anh chị em, chuyện của đàn ông ở bên ngoài không cần quan tâm blah blah.”

Một đống lời nói đùng đùng đập xuống, Nhạc Hỷ cũng không có cơ hội chen vào, vẻ hoang mang hiện lên trên mặt.

Ai đây? Bị bệnh thần kinh sao?

Cô mau chóng lùi lại mấy bước kéo ra khoảng cách, người đàn ông thấy biểu tình đó thì không vừa lòng, còn muốn duỗi tay kéo cánh tay của cô đến, lại bị Nhạc Hỷ nhanh chóng tránh được.

Cô quay người muốn chạy, đối phương đuổi theo theo bản năng.

Nhạc Hỷ quay đầu phát hiện, tim nhảy lên, vội vàng lớn tiếng chất vấn: “Đồng chí anh là ai vậy? Muốn bày trò lưu manh?!”

Bốn từ cuối phát ra, lập tức thu hút sự chú ý của người xung quanh, lập tức không có ít người tốt bụng tụ tập lại.

Người đàn ông bị tình thế này dọa, vội vàng giải thích: “Đợi đã, tôi không có bày trò lưu manh, tôi là đối tượng xem mắt của cô ta!”

Bước chân của mọi người tụ tập dừng lại, cùng nhau nhìn về phía Nhạc Hỷ.

Nhạc Hỷ xua tay liên tục: “Tôi hoàn toàn không quen anh ta, tôi đang đi bộ trên đường, anh ta đột nhiên xuất hiện nói mấy lời vô nghĩa, còn muốn động tay động chân với tôi, đây không phải giở trò lưu manh thì muốn làm cái gì? Không phải là kẻ buôn người chứ, muốn bắt cóc con gái lớn như tôi?!”

Mọi người vừa nghe thấy lời này không khỏi ồ lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông lập tức không thích hợp, ở đó có người chuẩn bị chạy đi báo cảnh sát ở đồng cảnh sát.

May mà Uông Hồng Anh kịp thời đưa bà mai đến, làm chứng cho người đàn ông tự quyết thuyết phục mọi người, nếu không hôm nay anh ta sẽ thực sự đi một chuyến đến đồn cảnh sát.

Đợi đám đông giải tán đi, người đàn ông tự quyết đứng thẳng người, lấy tay chỉ Nhạc Hỷ chính đáng nói: “Cô thật tốt, suýt chút nữa làm tôi xấu mặt. Tôi thấy chuyện hôn nhân của chúng ta phải thương lượng lại, đừng nghĩ đến sính lễ nữa, sau này vào cửa hầu hạ một nhà tôi cho thật tốt…”

Anh ta lại đang tự quyết định, cũng không biết tự tin đến từ đâu, giống như Nhạc Hỷ nhất định đồng ý gả cho anh ta, nếu như anh ta không chịu cưới, Nhạc Hỷ sẽ phải khóc cầu xin anh ta.

Rõ ràng vừa nãy cô mới gọi người đánh mặt anh ta, suýt chút nữa đưa anh ta vào Cục cảnh sát.

Anh ta không nên được gọi là người đàn ông tự quyết, phải gọi anh ta người đàn ông tầm thường tự phụ!

Đàn ông! Tầm thường! Tự phụ!

Kiếp trước có rất nhiều người như thế này, không nghĩ đến trong thời kỳ mộc mạc này cũng có loại sinh vật này.

Nhạc Hỷ nhớ đến đã từng gặp những người thế này, một lời khó nói hết quay đầu nhìn vẻ mặt mẹ kế giống như táo bón, nói: “Mẹ à, đây là đối tượng xem mắt mà mẹ tìm cho con? Ban nãy anh ta vừa đến đã tự quyết định giống như vậy, mấu chốt con nghe thấy ý anh ta là, tương lai còn muốn con lấy nhiều đồ nhà mẹ đẻ chút, sau này chăm sóc cha mẹ em trai em dâu anh ta thật tốt.”

Sau khi mẹ kế phát hiện bộ mặt thật của người này vốn dĩ vẻ mặt đã khó coi, bây giờ nghe thấy câu nói cuối cùng kia của cô trước mặt càng đen, quay đầu về phía bà mai đang co lại ở một bên: “Thím à, đây chính là thằng nhóc thím nói là tốt sao?!”

Đây là kiếm được người có bệnh về đầu óc lừa quỷ sao, coi hai mẹ con họ là kẻ ngốc dễ lừa sao!!

Bà mai lí nhí cười mỉa, hoàn toàn mất đi tài ăn nói khi giới thiệu người này cho Uông Hồng Anh.

Bảo bà ta nói thế nào? Cho dù bà ta giỏi ba hoa chích chòe, tự mình không chống đỡ được, gặp nhau lại lộ ra nội tình, chỉ làm trò cười, cuộc hôn nhân này chắc chắn không được, còn quen cái rắm.

Dứt khoát tan vỡ.