Mẹ Kế Nàng Lật Xe

Chương 3: Cùng Nam Chính Chạy Khỏi Đám Cưới

“Dẫn em đi.” Thạch Giảo Giảo nói với giọng khàn khàn: “Em dẫn anh đi tìm mẹ anh.”

Bảo vệ không biết tiến triển này là thế nào, do dự một hồi cũng thật sự thả tay ra.

Người đàn ông hơi hoạt động thư giãn gân cốt hai tay một chút, cúi đầu liếc mắt nhìn bộ váy cưới trên người Thạch Giảo Giảo sau đó lại nhìn chú rể mặt đầy khϊếp sợ phía sau, cuối cùng duỗi tay túm lấy gáy Thạch Giảo Giảo, kéo cô lên khỏi mặt đất, dẫn ra ngoài.

Đám người bàn tán xôn xao nhưng lại vẫn tự động dẹp ra một con đường.

Thạch Giảo Giảo hệt như con chó con bị người túm chặt da cổ, bị cánh tay lực lưỡng của người đàn ông xách lên, nghiêng ngã lảo đảo.

Chú rể phía sau cũng đứng dậy, trên mặt đầy vẻ khϊếp sợ khuất nhục.

Mắt thấy hai người đi ra khỏi phòng, gân xanh hằn đầy trên tay anh ta.

Anh ta nhìn lướt qua đám khách khứa đang khϊếp sợ trong phòng, biết nếu hôm nay mình để mặc cô dâu đi theo một tên đàn ông xa lạ, ngày mai anh ta sẽ thành trò cười của cả thành phố Vân Sơn.

Anh ta bước tới bên cạnh bảo vệ, cướp lấy côn điện, ấn chốt mở, đuổi về phía cửa.



Thạch Giảo Giảo vẫn luôn cảnh giác, cô đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy cho nên ngay khoảnh khắc chú rể ném côn điện về phía bên này, cô đã xoay người đẩy người đàn ông bên cạnh ra, còn dạng rộng hai tay che chắn cho anh.

Điện giật thật sự rất đâu, nhưng cảnh tượng này cũng đã xảy ra lần thứ tư rồi, cô cũng bị điện giật quen nên không sợ gì cả.

Quả nhiên chú rể mới vừa thấy Thạch Giảo Giảo đứng ra che chắn bèn vội nghiêng người, nhưng côn điện vẫn xẹt qua bả vai cô, giật tới người cô run run, ngã ngồi trên mặt đất.

“Giảo Giảo!” Chú rể ném côn điện đi chạy tới dìu cô dâu của mình.

Thạch Giảo Giảo bị cọ nhẹ, rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại nhanh chóng cầm côn điện lên.

“Lui về phía sau.” Thạch Giảo Giảo nắm lấy côn điện, trên mặt hiện lên vẻ lãnh khốc chĩa thẳng vào chú rể.

Trên mặt tân lang đầy vẻ kinh ngạc, gân xanh trên thái dương nhảy lên thình thịch.

Thạch Giảo Giảo dùng côn điện chống người đứng dậy, dang hai tay nhỏ gầy ra, hệt như gà con bảo vệ diều hâu mà bảo vệ trước người người đàn ông.

Cô đối diện với tân lang cùng một đống khách khứa: “Đừng đuổi theo, em muốn đi với anh ấy, không kết hôn nữa.”

Nói xong câu long trời lở đất này, cô nghiêng đầu, ánh mắt đầy vẻ lấy lòng nhìn người đàn ông vẫn đang đứng thờ ơ bên cạnh, mềm giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Người đàn ông không hề xúc động vì sự bảo vệ của cô, xoay người bước xuống thềm đá.

Thạch Giảo Giảo nắm lấy côn điện thất tha thất thểu đuổi theo sau.

Vì sao lại thất tha thất thểu đây? Bởi khi bị xách như chó, cô đã làm rớt mất một chiếc giày nhưng lại không dám phân tâm đi tìm…

Thấy phía sau không có người đuổi theo, Thạch Giảo Giảo căng thẳng chạy chậm theo bước chân người trước mặt.