Lực trên cổ dần thắt chặt, càng lúc càng chặt hơn, cảm giác đau đớn và hít thở không không khiến Thạch Giảo Giảo phải cố gắng hết sức nhón mũi chân lên.
Cô dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể phát ra vài tiếng “hô… hô…” vô nghĩa.
Cánh tay nhỏ bé yếu ớt của cô bóp chặt lấy cánh tay cường tráng trên cổ, phí công đập đánh.
Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt thuận theo gương mặt non mịn trượt xuống dưới, cọ rửa lớp trang điểm kỹ lưỡng trên mặt, không tiếng động rơi xuống trên váy cưới của cô.
“Không phải cô nói sẽ chăm sóc mẹ tôi cẩn thận sao? Hiện tại bà ấy ở đâu?”
Giọng của người đàn ông hơi khàn, bị đè cực thấp, rõ ràng đang phẫn nộ tới cùng cực nhưng lại gần như không có phập phồng gì.
Chỉ có giọng nói âm lãnh hệt như một bát nước đá dội thẳng từ trên đầu xuống, khiến người ta lạnh tới tận xương tủy.
“Hô…” Tôi cũng muốn nói! Nhưng mẹ nó, anh có thể buông tay ra không!
Thạch Giảo Giảo nghẹn tới đỏ bừng mặt, tròng mắt xinh đẹp cũng vì hít thở không thông quá lâu mà dần tràn ngập tơ máu.
Trước mắt dần biến thành màu đen, ngón tay cố gắng hết sức bẻ ngón tay người đàn ông ra nhưng đối với anh, chút sức lực đó chẳng khác gì mèo cào, vốn chẳng có chút lực uy hϊếp.
“Mẹ tôi đang ở đâu?” Người đàn ông lặp lại lần nữa, giọng nói càng lạnh lùng hơn lúc trước, còn mang theo chút nghiến răng nghiến lợi như muốn nuốt sống người.
Gương mặt người đàn ông thật sự không tương xứng với giọng điệu, mặc dù tóc đã bị cạo ngắn tới không thể ngắn hơn nhưng vẫn tuấn tú tới mức khiến người ta không tài nào dời mắt nổi.
Nhưng khi nhìn thẳng vào mắt anh ta sẽ thấy trên tròng mắt trái chỉ có rất ít tròng trắng, thay vào đó là từng mảng vằn màu tím, thoạt nhìn đáng sợ vô cùng.
Hai mắt như bị sương đen dày đặc che phủ, không có chút ánh sáng, cả người lộ ra vẻ âm trầm không cách nào dứt bỏ được.
Cả người Thạch Giảo Giảo không còn chút sức lực, đại não thiếu oxy khiến tứ chi xụi lơ.
Cô nghĩ thầm, xong đời, chỉ sợ lần này cô lại không thể sống nổi nữa, mẹ nó, đây đã là lần thứ tư rồi!
Tên chó má ép hỏi người xong lại kẹp chặt cổ người ta không cho người ta nói này là người sao?!
Ngay lúc cô chuẩn bị lại lần nữa đón nhận tử vong, đột nhiên cửa bị đập “rầm” một tiếng, là có người dùng phương pháp bạo lực cố ý đạp cửa.
Một đám người ùa vào, cầm đầm là một người đàn ông mặc lễ phục, trước ngực có gắn hoa chú rể.
Anh ta lạnh giọng quát lớn: “Thả cô ấy ra!”
Mười mấy tên bảo vệ cầm côn điện mau chóng vây quanh người đàn ông.
Người đàn ông quay đầu nhìn sang, cuối cùng Thạch Giảo Giảo cũng cảm giác được lực đạo trên cổ được thả lỏng.
Không khí liên tục tràn vào miệng mũi, mà người đàn ông cũng không thả cô ra ngay.
Thạch Giảo Giảo nắm lấy cánh tay anh, cả người lảo đảo sắp ngã, ho khan kịch liệt.