“Anh nɠɵạı ŧìиɧ.” Thạch Giảo Giảo không hùng hổ như Đan Tần, mà bình tĩnh nói, “Không phải tôi nên hủy hôn sao? Là anh nɠɵạı ŧìиɧ.”
“Em đánh rắm!” Đan Tần nói, “Tôi nói rồi, đó là ngoài ý muốn!”
Thạch Giảo Giảo hít sâu, lắc đầu, “Hiểu lầm? Tôi tận mắt nhìn thấy. Ban đầu là tư thế phía sau, anh nhận nhầm người thì thôi. Sau khi lật lại tư thế đối diện, dù Thạch Phỉ Phỉ che mặt bằng tóc, anh dám nói anh không thấy gì bất thường sao?”
Cô viết đoạn này được nhiều lượt bình luận nhất. Cả chuyện Đan Tần có nốt ruồi ở mông, làm chuyện ấy bao lâu một lần cô cũng biết. Thằng nhóc này còn cãi lại cô!
Đan Tần sắp phát điên, thậm chí nghi ngờ chuyện này là kế hoạch của Thạch Giảo Giảo. Nhưng nhìn vào mắt Thạch Giảo Giảo, anh ta lại hoảng hốt, run rẩy lấy ví tiền ra, rút một tấm thẻ ném cho Thạch Giảo Giảo, nghiến răng nghiến lợi, “Không có mật khẩu!”
Rồi anh ta cùng hai tên đàn em chuồn mất.
Thạch Giảo Giảo dùng thẻ Đan Tần đưa nộp tiền, làm đủ các xét nghiệm, đến tận nửa đêm mới vào được phòng bệnh. May mắn là nội tạng không bị tổn thương, xương sườn và xương tay gãy. Vừa vào phòng bệnh anh đã tỉnh lại.
Trong lúc đó, Thạch Giảo Giảo mượn nhà vệ sinh trong phòng bệnh tắm rửa sạch sẽ, mua đồ dùng cần thiết, rồi thay quần áo. Lúc này cô ngồi bên giường Trác Ôn Thư, nắm tay anh, áp trán lên mu bàn tay anh, thở phào ra một hơi.
“Trời ơi, anh làm em sợ chết khϊếp…”
Trác Ôn Thư bó bột toàn thân, một cái tay khác cũng bị cố định. Bàn tay bị Thạch Giảo Giảo nắm hơi cuộn lại, mu bàn tay chạm vào trán lạnh của cô, môi anh mím chặt.
“Ôn Thư, em không lừa anh.” Thạch Giảo Giảo ngẩng đầu, nhìn vào mắt Trác Ôn Thư, “Chuyện mẹ anh em đã giải quyết rồi, em đã cât đứt quan hệ cha con với ba rồi. Ông ấy đồng ý chi trả toàn bộ viện phí.”
Trác Ôn Thư nhìn Thạch Giảo Giảo một lúc lâu, giọng khàn khàn, “Sao cô biết mẹ tôi ở đâu?”
Thạch Giảo Giảo nghẹn lời. Lúc trước Trác Ôn Thư bóp cổ cô, cô nói không biết, giờ nói biết thì lộ hết!
Nhưng chỉ chần chừ một lát, Thạch Giảo Giảo nói, “Em quỳ lạy ba em, ông ấy giúp em tìm. Em nói em yêu anh lắm, không có anh em sống không nổi. Nếu ông ấy không giúp, em sẽ nhảy từ tầng cao nhất của tập đoàn Thạch Duyệt xuống!”
Thạch Giảo Giảo nói xong, không nhịn được cười, vẻ mặt Trác Ôn Thư rõ ràng là không tin lời nói dối của cô.
Vậy nên cô cúi đầu, cắn đầu lưỡi mình, cắn đến nước mắt lưng tròng. Cô nắm tay Trác Ôn Thư cọ cọ lên mặt mình, “Lừa anh đó, em sẽ trân trọng mạng sống của mình. Như vậy mới không phụ lòng anh vì em mà vào tù.”
Trán Trác Ôn Thư nổi gân xanh, “Là cô vu khống, uy hϊếp tôi.” Ai con mẹ nó vì cô mà vào tù chứ?!
Trác Ôn Thư khỏe mạnh, Thạch Giảo Giảo còn sợ anh chỉnh chết mình, chứ giờ anh tàn phế rồi, cô còn sợ anh chắc?
Thạch Giảo Giảo tiếp tục “thâm tình” rơi nước mắt, “Việc em cât đứt quan hệ cha con với ba là thật. Chuyện mẹ anh em giải quyết xong cũng là thật.”
Thạch Giảo Giảo diễn sâu đến mức bản thân cũng tin luôn, “Em có thể làm tất cả vì anh, cũng là thật.” Tất cả là vì mạng chó.
Trác Ôn Thư nhìn Thạch Giảo Giảo, môi anh giật giật, mắt cũng hơi đỏ, đang ấp ủ cảm xúc gì đó. Thạch Giảo Giảo hồi hộp chờ đợi, còn cúi xuống hôn lên mu bàn tay anh.
Sao nào, thằng nhóc, cảm động rồi chứ!
Kết quả Trác Ôn Thư đỏ mắt nhìn chằm chằm Thạch Giảo Giảo. Sau một lúc lâu, anh hét lớn bằng giọng nói lớn nhất có thể, “Cút——”
Trác Ôn Thư đang bị thương khắp người, lại dùng sức như vậy, lập tức mặt tái mét vì đau.
Thạch Giảo Giảo thực ra rất không phúc hậu muốn cười. Nhưng thấy anh tức đến vậy, cô cố nén lại, mím môi thành một đường thẳng, quay lưng lại buồn bã nói, “Anh đừng giận, em đi rót nước cho anh…”
Rồi cô đứng dậy cầm cốc nước đến máy lọc nước, cô nắm lấy máy lọc nước thật sự là không nhịn được nữa cả người đều bật chế độ rung.
Cô quay lại với vẻ mặt nghẹn cười, nước mắt lưng tròng, mặt đỏ bừng, trông như là nhịn xuống không khóc. Thạch Giảo Giảo đưa nước đến bên miệng Trác Ôn Thư. Trác Ôn Thư liếc cô, nhưng không mở miệng.
“Anh uống chút nước đi.” Thạch Giảo Giảo nói, “Nhìn môi anh nứt hết cả rồi kìa.”
Trác Ôn Thư vẫn không động đậy, trừng mắt nhìn Thạch Giảo Giảo.