Thập Niên 80: Chị Đây Sống Lại Trước Khi Đổi Hôn

Chương 56

Diệp Mạn nhìn thoáng qua chị gái phóng viên lòng đầy căm phẫn ngồi bên cửa sổ, bổ sung nói: “Nếu như ngài cảm thấy không tiện, vậy thì tôi nhờ chị gái phóng viên kia đi cùng tôi một chuyến cũng được.”

Vẫn là phụ nữ càng có thể dễ đồng cảm với nhau, tuy rằng mọi người trong văn phòng nghe xong việc này đều rất phẫn nộ, nhưng người có phản ứng kịch liệt nhất chính là cô phóng viên này.

Quả nhiên, cô phóng viên đó vừa nghe lời này, vội nhấc tay tỏ vẻ: “Có thể, buổi sáng hôm ấy tôi cũng không có việc gì quan trọng, vừa lúc có thể cùng đi với đồng chí Diệp một chuyến.”

Phóng viên Hùng có hơi cạn lời: “Mấy người các cô đều tự mình đều quyết định xong rồi, vậy tìm tôi làm cái gì?”

Cô phóng viên cười hì hì nói: “Chúng tôi không phải đều là những cô gái chân yếu tay mềm sao? Nên tên khốn kia nhất thời chơi xấu, hai người chúng tôi cũng không thể đánh lại anh ta được. Đến lúc đó đành phải nhờ anh Hùng “xuất trận” rồi.”

Phóng viên Hùng hừ một tiếng, chưa nói đồng ý, cũng chưa nói không đồng ý.

Cô phóng viên vô cùng vui vẻ nháy mắt ra hiệu với Diệp Mạn: “Vậy là nnh Hùng đồng ý rồi đấy!”

Diệp Mạn vội vàng nói: “Cảm ơn phóng viên Hùng!”

Phóng viên Hùng vùi đầu viết bản thảo, không đáp lại Diệp Mạn.

Cô phóng viên kêu Diệp Mạn qua, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Diệp, chị tên là Hoa Tuệ Linh, lớn hơn em mấy tuổi, em cứ kêu chị là chị Tuệ Linh được rồi. Đúng rồi, bạn trai cũ của em ở Cao đẳng công nghiệp dệt may Khê Hóa học đại học sao, sao hai người lại quen biết nhau vậy?”

Diệp Mạn kể sơ lại một lượt mọi chuyện đã xảy ra, bạn học từ tiểu học, trung học, thanh mai trúc mã, một chân đạp hai thuyền, mỗi một ý đều chọc đến điểm tức giận của Hoa Tuệ Linh. Cô ấy kéo lấy tay của Diệp Mạn nói: “Chỉ bắt anh ta trả lại tiền thì quá tiện nghi cho anh ta rồi!”

Diệp Mạn gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa anh ta sẽ còn tiếp tục lừa Huyên Huyên. Nếu một ngày nào đó anh ta gặp được một cành hoa cao hơn nữa, rất có thể anh ta sẽ lại vứt bỏ Huyên Huyên, đi tìm niềm vui mới. Thật ra tôi muốn xin phóng viên Hùng hỗ trợ viết một bài báo đăng lên, vạch trần bộ mặt thật của anh ta, để anh ta từ nay trở về sau sẽ không thể nào lừa gạt những cô gái khác nữa, nhưng nếu chỉ vì một chút việc tư của tôi mà lại chiếm dụng lấy một trang báo quý giá thì hình như cũng không được ổn cho lắm…”

Nếu thật sự cảm thấy không ổn thì cô đã không nhắc tới chuyện này. Chỉ sợ đây mới là mục đích chân chính hôm nay cô tới đây.

Hoa Tuệ Linh cũng không ngốc, lập tức nghe hiểu rõ được ẩn ý của Diệp Mạn. Tuy rằng có chút tâm cơ, nhưng một cô gái trẻ đã gặp phải loại chuyện như thế này, không phải là ngồi khóc sướt mướt, tự trách bản thân làm chỗ nào không tốt, mà là suy nghĩ vì mình đòi lại công đạo, điều này rất nên được đánh giá cao trong một xã hội như bây giờ.

Hơn nữa cũng giống như lời nói của Diệp Mạn, nếu không vạch trần bộ mặt thật của Bành Ngọc Lương, anh ta vẫn sẽ tiếp tục đi lừa những cô gái khác ở bên ngoài, hứng mũi chịu sào chính là Huyên Huyên, con gái người ta là một người có xuất thân tốt, có học vấn, lớn lên lại xinh đẹp, dựa vào cái gì mà lại gả cho một tên đàn ông khốn nạn có lòng dạ xấu xa như Bành Ngọc Lương?

Hoa Tuệ Linh chống cằm nói: “Không vạch trần cái tên khốn nạn đạo đức suy đồi này thì thật đúng là không cam lòng, nhưng báo của chúng ta là một tờ báo nghiêm túc viết về Đảng, nếu đăng những loại tin tức tranh cãi về tình cảm nam nữ như thế này thì có vẻ không ổn cho lắm, cho dù chị muốn viết loại bản thảo như thế này, chỉ sợ là khi nộp lên cho chủ biên cũng sẽ bị trả về.”

“Vấn đề tất yếu về tăng cường giáo dục đạo đức cho sinh viên!” Phóng viên Hùng đang vùi đầu viết bản thảo đột nhiên lên tiếng.

Hoa Tuệ Linh kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh Hùng, anh vừa nói gì cơ?”

Phóng viên Hùng gõ xuống cái bàn: “Tiêu đề của tin tức này, cái bản thảo này nhất định có thể vượt qua vòng thẩm tra!”

Hoa Tuệ Linh có phản ứng ngay lập tức, vui mừng kéo lấy Diệp Mạn nói: “Cái tiêu đề này của anh Hùng rất hay, cực kỳ phù hợp với khí chất của tờ báo chúng ta, cứ quyết định như vậy đi!”