Thập Niên 80: Chị Đây Sống Lại Trước Khi Đổi Hôn

Chương 46

Mặc dù nội dung ngắn gọn, địa điểm không rõ ràng nhưng lại làm nổi bật nội dung chính hoạt động lần này của bọn họ, từ điểm này có thể thấy, phóng viên Hùng đã dốc hết tâm sức cũng không uổng công cô đã ngồi xổm trước cửa tòa soạn ba ngày trời.

Diệp Mạn rất hài lòng, cầm tờ báo đi tới chỗ chủ Nhiệm Mai.

Chủ nhiệm Mai cũng vừa hay đọc xong bài báo, liền nhìn thấy Diệp Mạn cười: "Tiểu Diệp, cháu đến đúng lúc lắm, cô đang tính nhờ Đinh Tuyết đi gọi cháu. Bài báo trên tờ “Khê Hóa Nhật Báo” cháu đã đọc chưa?"

Diệp Mạn cười đáp: "Cháu đọc rồi nên mới đến tìm cô đó, Chủ nhiệm Mai à, phóng viên Hùng viết rất hay."

“Đúng vậy, lúc trước hồi anh ta còn đi học văn phong đã rất tốt.” Chủ nhiệm Mai khen một câu, cầm tờ báo hỏi Diệp Mạn: “Tiểu Diệp, cháu có rảnh không? Nếu cháu rảnh, cô cháu mình đi thăm các nhà máy lớn đi, bàn bạc chuyện sớm một chút, bên bộ trưởng Dương cũng có thể yên tâm!"

Diệp Mạn không ý kiến

gì, cô cũng hy vọng chuyện này sớm xong xuôi, cô cũng có thể nghỉ việc, ra ngoài làm việc riêng.

“Dạ được, nếu chủ nhiệm Mai không bận, hôm nay chúng ta đi luôn!” Diệp Mạn cười đáp.

Chủ nhiệm Mai lấy sổ tay ra, cười: "Vậy ta bàn trước đi, hôm nay đến thăm nhà máy nào đầu tiên?"

Trong hai ngày qua, chủ nhiệm Mai cũng không hề nhàn rỗi, bà đã tận dụng hết các mối quan hệ và nguồn lực mà mình đã làm việc trong nhiều năm để thống kê địa chỉ của các nhà máy lớn trong huyện, sản phẩm họ sản xuất và họ tên của các lãnh đạo cốt cán của các nhà máy.

Tuổi nghề của Diệp Mạn tương đối thấp, hiểu biết của cô về các nhà máy trong huyện cũng không bằng Chủ nhiệm Mai, bèn nói: "Chuyện này cô tự mình quyết là được rồi, chúng cháu nghe theo sự sắp xếp của cô. Nhưng cháu đề nghị là nhà máy đầu tiên nên chọn nhà máy thực phẩm!”

Diệp Mạn chỉ vào sáu chữ "Nhà máy thực phẩm huyện Trường Vĩnh" sát phía sau nhà máy TV Hồng Tinh trên báo, rồi giải thích: "Đây là nhà máy duy nhất không phải của chúng ta được đăng lên báo, ta tìm họ trước, xác suất đồng ý của họ sẽ cao hơn các nhà máy khác, có hiệu ứng mẫu rồi, đến khi tìm tiếp nhà máy khác, chúng ta cũng có người thật việc thật cụ thể, bằng cách này, sẽ càng dễ thuyết phục các nhà máy khác.”

Mặc dù hiện nay đang trong thời kỳ đổi mới, nhưng tư tưởng của nhiều người vẫn không thay đổi, mặc dù cải cách doanh nghiệp nhà nước đã đề ra được mấy năm rồi, nhưng nhiều cán bộ nhà máy vẫn quá quan tâm đến danh tiếng và sĩ diện của mình, nhưng được lên báo chắc chắn là chuyện rất vinh dự.

Họ không đòi hỏi nhiều, không để nhà máy thực phẩm móc tiền thật, chỉ là đưa ra một số sản phẩm mà thôi, tên của mình có thể xuất hiện trên báo thì chắc chắn rất hấp dẫn.

Chủ nhiệm Mai đã lăn lộn trong hệ thống này hơn mười năm, hơn nữa hiểu tính khí và sở thích của mấy vị lãnh đạo này hơn Diệp Mạn, nghe Diệp Mạn đề ra lập tức xoay người: “Tiểu Diệp nói rất có đạo lý, sáng nay chúng ta đi thăm nhà máy thực phẩm trước.”

Cả hai gấp tờ báo của ngày hôm nay lại, cho vào túi và lên đường.

Chỉ là khi đến nhà máy thực phẩm, bọn họ cũng không ngạc nhiên khi ăn nguyên quả đóng cửa không tiếp, bởi vì nhà máy thực phẩm chưa từng có tiền lệ như vậy, chú bảo vệ cũng không biết nên dẫn bọn họ tìm ai.

Chủ nhiệm Mai quay lại hỏi ý kiến

của Diệp Mạn.

Diệp Mạn đá một cái vào cục đá dưới chân, cười nói: "Sao không hỏi cán bộ của Uỷ Ban phụ nữ nhỉ?"

Có lý, nếu đã không tìm được người trung gian thì bọn họ trục tiếp đi tìm Uỷ Ban phụ nữ, rồi sẽ có người của Uỷ Ban phụ nữ giới thiệu họ đến gặp lãnh đạo nhà máy.

Cán bộ Uỷ Ban phụ nữ của nhà máy thực phẩm là một bà chị lanh lẹ, khi thấy chủ nhiệm Mai đi tới, bèn cười lớn đáp: "Ôi, cơn gió nào đưa Chủ nhiệm Mai đến đây vậy? Nghe nói bộ trưởng Dương gần đây đã sắp xếp nhiệm vụ cho bà, chắc bận bịu lắm nhỉ? "

Chủ nhiệm Mai cười hè hè nói: "Cũng ổn, hôm nay tôi đến để báo tin mừng cho chị, đọc hoạt động của Hội liên hiệp phụ nữ chúng tôi làm trên tờ “Khê Hóa Nhật Báo”, đợi nó chính thức bắt đầu, sẽ còn có các bài báo liên quan. Vì để hoạt động tổ chức suôn sẻ, Hội liên hiệp phụ nữ huyện chúng tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức, thế đó, quản đốc Lưu của nhà máy của chúng tôi cũng tích cực ủng hộ, và ký một giấy cam kết, hứa sẽ lấy ra một chiếc TV đen trắng 12 inch làm giải thưởng. Có điều chỉ có 1 chiếc TV thì sao mà đủ, vậy nên tôi đến tìm chị Vu đây để nhờ giúp đỡ, nhà máy của chị cũng cung cấp ít bánh quy, bột mì gì đó đi ha?”