Dưới ánh đèn mờ ảo, Mao Xảo Vân đếm đi đếm lại xấp tiền trong tay một lần nữa, sau đó nhìn phiếu gửi tiền tiết kiệm, không nhịn được mà buông tiếng thở dài.
Diệp Quốc Minh phả ra từng làn hơi thuốc, ông không kiên nhẫn nói: "Đếm cái gì nữa? Cả đêm lăn qua lộn lại đếm đống này cũng chẳng lòi ra thêm đồng nào đâu."
Mao Xảo Vân bỏ tiền vào hộp thiếc, đứng dậy dọn dẹp giường và phàn nàn: “Còn không phải là do Tam Ni sao, còn chưa gả đến nhà chồng mà đã bắt đầu vơ vét tiền cho nhà chồng.”
Diệp Quốc Minh là một chủ tiệm cao tay, ông không quan tâm đến những chuyện vụn vặt này, ông nhấp một ngụm nước nóng trong bình men và nói: “Nó muốn, bà liền cho nó đi, dù gì cũng chỉ là mấy đồng tiền mà thôi, điều quan trọng bây giờ là chuyện của Bảo Hoa. “
“Nói thì dễ lắm, nhưng đó vẫn là một số tiền không nhỏ, tận hơn bốn trăm tệ đấy. Giờ mà đưa cho nó thì tiền tiết kiệm của gia đình chúng ta bao năm qua sẽ phải hao hụt mất một nửa đấy.”, Mao Xảo Vân nghĩ đến lại đau lòng, đây là tiền lương mà lão Diệp không ăn không uống suốt một năm trời.
Diệp Quốc Minh cũng kinh hãi lắp bắp nói: “Nhiều như vậy sao? Bà có tính sai không đấy?”
Mao Xảo Vân ném hóa đơn cho ông: “Ông tự tính đi. Khi mới bắt đầu đi làm, mỗi tháng Tam Ni đưa cho gia đình mười ệt tệ, sau đó tăng lên mười lăm tệ. Đã hơn ba năm, gần bốn năm rồi, phải không? Số tiền cũng gần năm trăm tệ rồi đúng chứ?”
Thật là, nhà họ Cốc tiền nhiều như vậy, ông cũng không cam lòng, nào có chuyện gả con gái đi lại làm thâm hụt tiền nhiều như vậy. Diệp Quốc Minh trầm tư một hồi rồi nói: “Những khoản đó do bà phụ trách, bớt nói vài câu đi, làm gì có con gái nhà nào gả đi mà được nhiều của hồi môn như vậy?”
Chỉ có thể như vậy, Mao Xảo Vân ngẫm nghĩ một hồi, Tam Ni nhà ta luôn là đứa hiền lành, lại luôn tỏ ra mình đáng thương, đến lúc đó chỉ cần chất đủ một trăm tệ làm của hồi môn, so ra đã có thể diện hơn so với Đại Ni và Nhị Ni rồi .
Nghĩ đến đây, bà yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Diệp Mạn thức dậy đã là hơn tám giờ, Mao Xảo Vân đang bận rộn trong phòng bếp, nghe thấy giọng nói của cô, bà liền than thở: “Sao hôm nay con dậy muộn vậy? Cha con thiếu chút nữa là không ăn bữa sáng rồi đấy.”
Đây là đang trách cô không dậy làm bữa sáng sao?
Diệp Mạn cẩn thận nhớ lại, trước khi kết hôn, ba chị em đều đảm việc nhà, hầu như quán xuyến hết việc giặt giũ đến nấu nướng rửa chén. Đặc biệt là cô, khoảng cách tuổi tác giữa hai người chị khá lớn, nên sau khi họ kết hôn, mọi việc trong nhà đều đổ lên đầu cô.
Cũng không thể trách được, hai người chị gái, hàng xóm xung quanh đều là bạn học, từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh này, cô cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn thỏa.
Không nói chuyện với Mao Xảo Vân nữa, Diệp Mạn rửa mặt xong uống một ly nước ấm, sau đó bưng một bát cháo qua, tay lại cầm thêm cái bánh bao, cô đưa lên cái miệng nhỏ của mình, từ từ nhai kỹ nuốt chậm .
Mao Xảo Vân dọn dẹp trong bếp xong, từ trong bếp đi ra, thấy trên tay cô còn lại hơn nửa cái bánh bao hấp, bà liền nhíu mày: “Tam Ni, hôm nay con có chuyện gì vậy? Ăn một bữa cơm mà mất nhiều thời gian như vậy.”
“Chăm sóc dạ dày.” Diệp Mạn nhẹ giọng nói, vẫn duy trì cách ăn chậm rãi này.
Ở kiếp trước, cô bị bệnh dạ dày nghiêm trọng do thường xuyên bỏ bữa, ăn uống thất thường, ba bữa không có quy luật, ăn cơm giống như đánh giặc, bụng rỗng sau đó lại còn uống rượu nên mới bị đau dạ dày. Lúc đầu cô cũng không để ý vì lúc nào cô cũng chỉ lo dốc sức làm việc, chờ đến khi có điều kiện chăm sóc dạ dày thì dạ dày cũng đã bị tổn thương rất nặng rồi, ăn đồ hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoặc ăn đêm nhiều thì bụng sẽ cảm thấy khó chịu.
Mặc dù hiện tại dạ dày vẫn khỏe mạnh, nhưng Diệp Mạn quyết định từ bây giờ phải hình thành thói quen sinh hoạt tốt, nhai kỹ nuốt chậm, giảm bớt gánh nặng cho dạ dày.
Mao Xảo Vân cười nhạo một tiếng: “Cái tật xấu gì đây!”
Từ hôm qua đến giờ, đứa con gái này càng ngày càng trở nên kỳ quái.
Bà cũng không nghĩ nhiều, lau tay nói: “Mẹ ra ngoài mua đồ ăn, con ăn xong nhớ đem bát đũa đi rửa sạch.”
Diệp Mạn không tỏ ý kiến gì. Sau khi ăn xong, cô mang bát xuống bếp thì thấy có mấy chiếc bát bẩn chưa rửa, trên bếp vẫn còn nắp nồi, mở ra thì thấy một bát cháo to, hai cái bánh bao, và quả trứng luộc.
Chậc chậc, sao cô lại trở thành người ăn xong cuối cùng rồi? Rõ ràng vẫn còn Diệp Bảo Hoa, muốn rửa thì cũng phải là nó rửa.
Diệp Mạn cầm lấy quả trứng, bóc ra rồi từ từ ăn. Trứng được lấy từ gà ta nên có mùi rất thơm.
Ăn xong trứng, Diệp Mạn trở về phòng, cầm sổ hộ khẩu của Mao Xảo Vân ngày hôm qua đi đến nhà máy.