Ưu Thế Đỉnh

Chương 4: Món quà nhục nhã

Xe cải tiến hướng về trung tâm thành phố, đi qua những đường hầm lấp lánh ánh đèn neon và những cầu vượt phức tạp.

Hai bên đường, hầu hết các cửa hàng và chung cư đều tắt đèn, mặc dù cơ sở hạ tầng của thành phố không bị lưu dân phá hư, nhưng vẫn khiến người ta thấy sự vắng vẻ ở các toà nhà.

Một đoàn tàu hạng nhẹ không người lái chạy qua trên đầu, trong toa xe hầu như không một bóng người.

Thẩm Tư Uý thu ánh mắt từ ngoài cửa sổ xe, bình tĩnh dò xét: “Chỗ này không ngừng điện sao?”

Tầng trên cùng vì muốn giảm tiêu hao năng lượng, không khuyến kích mọi người hoạt động vào ban đêm. Sau 8 giờ tối, giao thông công cộng ở các thành phố tầng dưới cùng đều ngừng hoạt động.

Theo lẽ thường, Thẩm Tư Uý không nên nhìn thấy chiếc đường ray hạng nhẹ mới đúng.

“Thần kỳ không?” Barn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Thẩm Tư Uý, trong giọng nói có phần khoái trá, “Nơi này của chúng tôi không bị phía trên khống chế.”

“Tại sao?” Thẩm Tư Uý lên tiếng.

Mục đích của chuyến đi này là muốn làm rõ ràng chuyện này, nếu không anh đã sớm tặng Barn cho Thượng Đế.

Barn nhún vai, không để ý nói: “Vậy ngài phải hỏi Khắc Lôi Đặc.”

Câu trả lời này trùng khớp với thông tin quân đội nắm giữ, ngoài Khắc Lôi Đặc ra, không ai biết nguồn cung cấp năng lượng của thành phố này xảy ra chuyện gì.

Thẩm Tư Uý không tìm hiểu nữa, tầm mắt lại dời ra ngoài cửa sổ.



Quãng trường vắng vẻ không một bóng người, chỉ có người máy AI dọn dẹp đang chăm chỉ làm việc trên đường phố.

Robot nhỏ nhặt vỏ trái cây bên đường, dành nửa giây để phán đoán thuộc tính của vỏ trái cây, tiếp theo há miệng, ném vỏ vào lò đốt tích hợp, giải quyết rác dễ cháy này tại chỗ.

Đột nhiên, những tiếng súng vang lên, một số viên đạn bắn trúng robot nhỏ, biến nó từ robot chăm chỉ làm việc thành đống sắt vụn trong tích tắc.

Thẩm tư Uý nhìn theo tiếng súng, chỉ thấy một cửa hàng khởi động hệ thống phòng ngự, bắn hai lưu dân chuẩn bị cướp. Robot nhỏ vừa vặn ở bên cạnh cửa hàng, vô tội nằm xuống.

Chủ cửa hàng đứng trước cửa, tay cầm súng bắn đạn, hét lên với thi thể lưu dân: “Tao nói mua không nổi thì cút.”

“Thật ngu xuẩn.” Bên tai vang lên giọng nói miệt thị của Barn, “Đã nhắc nhở tụi nó, đừng đi trêu chọc cửa hàng có hệ thống phòng ngự.”

Cư dân thành phố Z khu Tây không sơ tán toàn bộ, có người ở trong nhà đóng cửa không ra, có người ỷ cửa hàng trang bị hệ thống phòng ngự, hoạt động bình thường.

Nơi này giờ trở thành chiến khu, giá cả tự nhiên tăng vọt. Tình huống vừa rồi, đoán chừng chủ cửa hàng hét giá, lưu dân mới động tâm tư cướp bóc.

Nhưng những thứ này đều không quan trọng với Thẩm Tư Uý, anh chỉ thương tiếc thay chú robot nhỏ bé.



Không bao lâu sau, xe cải tiến chậm rãi đi vào quảng trường âm nhạc ở trung tâm thành phố.

Trên quãng trường bày một container loại nhỏ bẩn thỉu, rất nhiều lưu dân đang đứng ngồi xung quanh, giống như đang chờ xem náo nhiệt.

Trong lòng Thẩm Tư Uý bỗng sinh ra dự cảm không tốt, anh nhíu mày nhìn Barn hỏi: “Khắc Lôi Đặc đâu?”

Barn hất cằm lên, chỉ vào container, nói: “Ở trong bộ tư lệnh.”

Trong container tối đen, không nhìn rõ thứ gì. Thẩm Tư Uý không tin đó sẽ là bộ tư lệnh, lại nghe Barn nói thêm: “Bộ tư lệnh ở dưới đất, container là lối vào.”

Nghe có vẻ hợp lí, nhưng nó vẫn quái quái.

— Sao lại để lối vào dễ thấy như vậy được?

Thẩm Tư Uý từ trên xe đi xuống, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Barn dường như mất kiên nhẫn, một bên đi vào trong container, một bên quay đầu giục Thẩm Tư Uý, nói: “Nhà đàm phán, không phải ngài muốn gặp Khắc Lôi Đặc sao?”

Thẩm Tư Uý quả thật muốn gặp Khắc Lôi Đặc, hơn nữa cũng không muốn lãng phí thời gian.

Thấy Barn tự mình vào container, Thẩm Tư Uý thoáng bỏ nghi ngờ. Anh cất bước đi theo sau Barn, nhưng sau khi hai người hoàn toàn đi vào trong bóng tối, dự cảm không tốt đã xảy ra.

Barn ở đằng trước bỗng tạo ra tiếng động kì quái, Thẩm Tư Uý nương theo ánh sáng yếu ớt, phát hiện Barn đang lăn vòng ở phía trước, cách anh một khoảng.

Giây tiếp theo, trước sau hiện lên bóng đen, âm thanh cửa sắt đóng lại vang lên.

Thẩm Tư Uý còn chưa kịp tìm hiểu tình hình trước mắt, đã thấy cửa sắt container đột nhiên ngã ra ngoài, lộ ra l*иg giam bằng sắt giấu trong container.

L*иg sắt có hai cánh cửa ở trước và sau, tương tự như cửa cánh chim mòng biển của chiếc xe thể thao, được che từ trên xuống dưới.

Barn cố ý cách Thẩm Tư Uý một khoảng, rồi dùng điều khiển từ xa hạ hai cánh cửa sắt nằm trên đỉnh container xuống, chờ hai cánh cửa này đóng lại, là có thể nhốt Thẩm Tư Uý vào trong l*иg sắt.

Trên quảng trường vang lên tiếng huýt sáo, bầu không khí náo nhiệt như săn bắt được kì trân dị thú.

Cùng lúc đó, đài phun nước của quảng trường đột nhiên mở ra, cột nước như pháo hoa năm mới bắn lên cao, hưởng ứng sự cổ vũ điên cuồng của mọi người.

Những giọt nước to bằng hạt đậu từ trên trời giáng xuống, làm ướt tóc và quần áo Thẩm Tư Uý. Bộ đồng phục vốn đã bẩn giờ lại dính sát vào trên người anh, khiến anh trông chật vật, nhưng lại khiến lưu dân đang vây xem càng thêm náo nhiệt.

“Nhà đàm phát ướŧ áŧ!”

“Thêm nước đi!”

Mặt Thẩm Tư Uý không chút thay đổi rũ mắt xuống, mặc những giọt nước lướt qua hai má.

Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn l*иg sắt, phát hiện trên lan can có rất nhiều lông và vết máu, đoán chắc đây là l*иg lưu dân dùng để nhốt động vật biến dị.

Môi trường bên ngoài cây sinh mệnh rất khắc nghiệt, không chỉ khí hậu khắc nghiệt, mà còn có những động vật bị nhiễm bức xạ hoành hành. Đây cũng là lí do lưu dân luôn muốn trở về cây sinh mệnh.

Nếu Thẩm Tư Uý nhớ không lầm, trước kia lưu dân không có công cụ cỡ lớn săn bắt quái vật biến dị này, xem ra hai mươi năm anh bị đông lạnh, bên ngoài đã xảy ra rất nhiều chuyện.

“Nhà đàm phám, đừng đứng ngay ngốc ở đó nữa!” Có người hô hét vào vào Thẩm Tư Uý, “Trước tiên cởi găng tay ra!”

Những người khác lập tức ồn ào theo: “Đúng! Cởi từng chút từng chút! Anh đây mua cho em bộ quần áo mới!”

Nghe những lời bỉ ổi, Thẩm Tư Uý nhắm hai mắt lại hít một hơi thật sâu, đè nén lửa giận bốc lên trong lòng.

Sức mạnh cơ thể của anh còn mạnh hơn cả cánh tay máy móc của Barn, không cần tốn nhiều sức cũng có thể bẻ gãy thanh sắt của l*иg giam.

Nhưng anh không thể làm như vậy.

Một khi bại lộ thân phận, có nghĩa nhiệm vụ bị thất bại. Bất kể thế nào, Thẩm Tư Uý không muốn trở lại mà không thành công.

“Sao nào, do tiền chưa tới ư?” Barn gần Thẩm Tư Uý nhất, ánh mắt da^ʍ dê không hề che dấu.

Hắn ta đánh thức máy tính mini trong lòng bàn tay, điều ra hệ thống thanh toán tiền tệ, rồi ném tiền vàng ảo lên không trung, dùng ngón cái bắn về phía Thẩm Tư Uý.

Người bình thường sẽ không tắt kênh thu tiền, bởi vậy máy tính mini của anh tự động nhận mã tiền tệ được truyền qua, đồng thời phát ra âm thanh nhắc nhở: “Đến tài khoản 50 tiền.”

Barn cười ha ha: “Bây giờ đủ cho nhà đàm phán đây cởi sạch chưa?”

Lửa giận đè nén lại bùng phát, Thẩm Tư Uý giật giật ngón tay, muốn mở l*иg sắt ra, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Cho nên đây là món quà gặp mặt Khắc Lôi Đặc gửi đến?

Đúng là không làm tổn hại đến quý tộc, mà tặng cho anh một món quà nhục nhã.

Âm thanh hô hào muốn Thẩm Tư Uý cởi sạch quần áo ngày càng lớn, luôn muốn kiểm tra sức chịu đựng của anh.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài quảng trường bỗng vang lên tiếng động cơ gầm rú, mấy chiếc xe việt dã chậm rãi chạy vào trung tâm quảng trường, dừng ở bên cạnh l*иg sắt.

Quảng trường ngay lập tức lặng ngắt như tờ, ngay cả đài phun nước âm nhạc cũng dừng lại.

Mấy người từ trên xe đi xuống, Thẩm Tư Uý vừa liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra, người đàn ông đi đầu là Khắc Lôi Đặc.

Chiều cao 1m95 còn áp đảo hơn trong video, cơ thể khoẻ mạnh và ngũ quan còn đặc biệt hơn cả điêu khắc, mỗi một đường nét đều vừa vặn làm nổi bật phần hào khí kia.

Hắn mặt một chiếc T màu đen bó sát, khoác thêm một chiếc áo vest chiến thuật, chân mang đôi giày martin. Đôi mắt sâu thẳm lướt qua lưu dân trên quảng trường, mỗi người không hẹn mà cùng tránh né ánh mắt, không ai dám hé răng.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Thẩm Tư Uý bỗng hiện lên một ý nghĩ — Hình như Khắc Lôi Đặc cũng không biết chuyện xảy ra bên này.

Thu hồi tầm mắt từ trên người thuộc hạ, Khắc Lôi Đặc thờ ơ nhìn lướt qua Thẩm Tư Uý, rồi nhìn về phía Barn: “Náo nhiệt thật.”

Giọng điệu của hắn không chút cảm xúc nào, như đang trần thuật lại mọi chuyện một cách khách quan. Nhưng từ phản ứng của các lưu dân, xem ra đây không phải chuyện gì tốt.

“Chơi đùa mà thôi.” Barn dùng cằm chỉ chỉ Thẩm Tư Uý, “Tôi bắt được nhà đàm phán.”

“Tôi cho ông bắt sao?” Khắc Lôi Đặc hỏi.

“Người ta từ xa đến tìm chúng ta đàm phán, sao lại để người ta về như vậy được? Dù sao trước khi rời–” Nói đến đây, Barn dừng lại, nói tiếp, “Trao đổi trao đổi thôi, đúng không?”

“Vậy mấy người trao đổi xong chưa?” Khắc Lôi Đặc lại hỏi, giọng điệu không hề thăng trầm.

Barn vốn đang nói bậy, không biết nên tiếp lời thế nào, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về nơi khác.

“Tôi không đàm phán chính là không đàm phán.” Khắc Lôi Đặc không khách khí nữa, tiến lên một bước dựa sát vào Barn, hạ giọng cánh cáo, “Thành thật chờ đợi, đừng gây phiền phức cho tôi.”

Lưu dân xung quanh quảng trường không nghe rõ hai lão Đại đang nói gì, nhưng Thẩm Tư Uý ở bên cạnh lại nghe không xót một câu.

Rõ ràng, Khắc Lôi Đặc không muốn đàm phán với anh, vốn không có ý muốn gặp anh, là Barn tự mình đưa ra quyết định, mang anh vào đây.

“Người tôi mang đi.” Sau khi ném ra lời cảnh cáo, Khắc Lôi Đặc lui lại một bước, khôi phục lại âm lượng bình thường.

Hắn đi đến bên cạnh l*иg sắt, tay không mở cửa sắt bị khoá, nói với Thẩm Tư Uý cả người ướt sũng: “Đi ra.”

Thẩm Tư Uý khẽ nhíu mày.

Cái l*иg sắt này không phải đồ chơi, nhìn thanh sắt vặt vẹo kia, nếu không có sức lực lớn, căn bản sẽ không có khả năng tay không mở cửa.

— Chẳng lẽ cánh tay Khắc Lôi Đặc cũng là máy móc?

Không kịp suy nghĩ nhiều, Thẩm Tư Uý tạm thời ra khỏi l*иg sắt trước.

Barn ở một bên hiển nhiên không cam lòng nhìn Thẩm Tư Uý bị Khắc Lôi Đặc mang đi, bỗng nhiên nâng giọng: “Nói thế nào thì người này cũng được tôi bắt về, anh nói mang là mang đi ư?”

Có Barn dẫn đầu, nhưng lưu dân khác như có sức mạnh, ồn ào theo: “Đúng vậy, sao lại không nói đạo lí chứ?”

Âm thanh kháng nghị càng lúc càng lớn, mấy người đi theo Khắc Lôi Đặc lên đạn, mà mấy lưu dân kia cũng lấy vũ khí ra.

Chuyện này khiến Thẩm Tư Uý khá kinh ngạc, hoá ra lưu dân cũng không đoàn kết.

Mùi thuốc súng càng lúc càng nồng, hai bên giằng co, chỉ thấy Khắc Lôi Đặc bình tĩnh mở hệ thống thanh toán ra, bắn một đồng tiền vàng ảo cho Barn: “Đủ chưa?”

Máy tính mini của Barn ập tức phát ra âm thanh nhắc nhở: “Đến tài khoản một tiền.”

Thuộc hạ Khắc Lôi Đặc không khỏi cười nhạo ra tiếng, sắc mặt Barn lại rất khó coi.

Một đồng tiền, không khác cho ăn xin là bao.

Thẩm Tư Uý đột nhiên sinh ra lòng hảo cảm với Khắc Lôi Đặc, bởi vì vừa rồi Barn cũng làm nhục anh như vậy, ít ra Khắc Lôi Đặc giúp anh lấy lại được.

Nhưng nghĩ lại, Thẩm Tư lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Cơ thể của anh mất hai mươi năm mới chế tạo thành, dung hợp những khoa học kỹ thuật tiên tiến của quân đội.

Tuy rằng anh không biết cơ thể mình đáng giá bao nhiêu, nhưng Khắc Lôi Đặc lại bỏ ra một tiền mua anh, đã hỏi ý kiến của anh chưa?

Khắc Lôi Đặc không để ý đến Barn nữa, xoay người đi về chiếc xe việt dã.

Hắn không hề phòng bị lộ lưng mình, nhưng ngay cả vậy, Barn cũng không dám dở trò sau lưng hắn.

Trước khi lên xe, Khắc Lôi Đặc dừng bước, tầm mắt rốt cuộc rơi xuống trên người Thẩm Tư Uý.

Hắn đánh giá Thẩm Tư Uý từ trên xuống dưới, sau đó lướt qua cửa sổ xe lấy một chiếc áo khoác ném lên đầu Thẩm Tư Uý: “Lên xe.”

——————–

Thẩm Tư Uý cao 1m8 ∠( ᐛ ” ∠)_